Đó là một buổi cuối hạ khô nóng.
Tất cả cửa sổ đều mở toang. Chiếc máy lạnh cũ kỹ phía sau bảng đen trong lớp hiệu quả làm mát cực kỳ kém, còn chẳng bằng sáu chiếc quạt trần đồng loạt chạy hết công suất. Vì thế, tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” của quạt, tiếng chim hót ngoài cửa sổ, cùng tiếng xôn xao trong lớp hòa quyện vào nhau, xen lẫn tiếng bút “lách tách” trên mặt bàn.
Còn Hứa Giai Ninh thì đang nhìn vào đôi mắt của Tiết Chiêm.
Đó là một đôi mắt phượng một mí lạnh lùng, đuôi mắt hơi xếch lên, hàng mi dài và rậm khẽ cong vút. Ánh mắt lay động, toát lên vẻ quý phái cao ngạo, lại xa cách và bí ẩn. Mà giờ phút này, nụ cười của cậu đã xua tan đi vẻ lạnh lùng vốn có trên gương mặt, ánh mắt trong trẻo và dịu dàng, có lẽ bất cứ ai nhìn vào cũng không thể lạnh lùng với cậu được.
Nhưng có lẽ chính vì hai lần gặp trước đều có kính râm che đậy, nên họ mới nói chuyện tự nhiên và tùy ý như vậy. Giờ đây, đối diện trực tiếp với cậu, Hứa Giai Ninh lại đột nhiên dấy lên vài phần xa lạ.
“Tớ vốn dĩ không định thu bài của cậu…” Cô khẽ đáp một câu rồi vội vàng xoay người, đi về phía cửa lớp.
“Ồ.”
Thấy cô đi rồi, Tiết Chiêm lại gục xuống bàn, hai tay lười biếng đặt lên mặt bàn.
Trương Dương vốn tưởng Tiết Chiêm sẽ ngủ tiếp, nhưng sau khi chuông báo hết giờ giải lao vang lên, Tiết Chiêm lại ngồi thẳng dậy, tay cầm chặt bút, còn lấy ra sách Toán bắt buộc tập một, bất ngờ xem sách.
Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao?
Cùng lúc đó, Hứa Giai Ninh ôm chồng bài kiểm tra định mang ra văn phòng giáo viên nộp thì lại ôm chúng quay về.
Dương Tuyết Thanh cũng theo sau vào lớp, một bên bảo các tổ trưởng phát bài kiểm tra cho tổ mình, một bên giải thích: “Bài tập lần này cô sẽ không sửa, các em đổi bài cho bạn cùng bàn, cô sẽ đọc đáp án.”
Dương Tuyết Thanh nhìn một vòng quanh lớp, không biết là do mùa hè oi bức dễ khiến người ta uể oải, hay là do mấy hôm nay học sinh chưa quen dậy sớm, cả lớp ngáp ngắn ngáp dài.
“Sáng sớm tinh mơ mà đã buồn ngủ vậy sao?” Dương Tuyết Thanh hỏi.
“Thưa cô Dương, tối qua bọn em làm bài kiểm tra ạ.” Trương Dương ngồi ở dãy thứ hai từ dưới lên lập tức nửa đùa nửa thật đáp lời.
Xung quanh tức khắc vang lên tiếng cười.
Trương Dương thành tích thuộc top cuối, nhưng tính cách hoạt bát, dễ mến, trong lớp giống như một cây hài. Chỉ riêng việc cậu ta có thể làm không khí trong lớp thêm sôi nổi, Dương Tuyết Thanh cũng không so đo nhiều với cậu.
“Thật không ngờ Trương Dương làm bài kiểm tra lại nghiêm túc đến vậy nha.” Dương Tuyết Thanh đi xuống khỏi bục giảng, dừng lại bên bàn
học của Hứa Giai Ninh ở gần nhất. Trong tầm mắt, cuối cùng cô cũng liếc thấy Tiết Chiêm đã có mặt ở góc lớp, bèn khẽ cười nói: “Hôm nay Tiết Chiêm đến rồi à?”
“Các bạn khác trong lớp quen biết nhau cả rồi. Tiết Chiêm, em lên tự giới thiệu đi?” Dương Tuyết Thanh nhìn về phía cả lớp, “Vừa hay mọi người đang mệt mỏi, em nói vài câu cho cả lớp tỉnh táo tinh thần nào.”
Hứa Giai Ninh nghe cô chủ nhiệm nói xong, cảm thấy khá thú vị.
Tiết Chiêm, người được cô chủ nhiệm gửi gắm “kỳ vọng cao” này, giờ phút này lại như một cây bạc hà có thể khiến người ta tỉnh táo.
Tiết Chiêm cũng không từ chối, trực tiếp đứng dậy đi lên bục giảng.
Dương Tuyết Thanh thấy ánh mắt cậu như đang tìm gì đó, bèn đưa viên phấn trong tay cho cậu, nhưng cậu lại nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp nhặt một viên từ khay đựng phấn.
Cậu giơ tay viết xuống hai chữ, động tác như nước chảy mây trôi.
Hứa Giai Ninh nhìn hai chữ “Tiết Chiêm” trên bảng đen, mới biết cậu viết được một kiểu chữ Hành Giai rất đẹp.
Giống như con người cậu, tùy ý mà phóng khoáng.
Cùng ngạc nhiên như cô, còn có những người khác trong lớp, bao gồm cả Dương Tuyết Thanh.
Bạn bè đồng trang lứa phần lớn chỉ biết viết chữ cho ngay ngắn để lấy điểm trình bày khi thi cử, nếu không cố ý luyện tập, hẳn là không viết ra được kiểu chữ vừa có dáng Hành Giai, lại vừa mang phong cách riêng đẹp đến vậy.
“Được đấy chứ.” Dương Tuyết Thanh khen ngợi, “Nhưng mà Tiết Chiêm, nếu thành tích Toán của em cũng đẹp được như chữ viết thì càng tốt.”
Câu sau nghe như một lời trêu chọc bâng quơ.
Nhưng Hứa Giai Ninh hiểu, Dương Tuyết Thanh cố ý cảm thán như vậy. Cô mơ hồ nhớ lại thành tích các môn thi chuyển cấp của Tiết Chiêm, trong tình huống tổng điểm đứng nhất từ dưới đếm lên của cả lớp, môn Toán của Tiết Chiêm lại cực kỳ lệch, thành tích kém nhất, thiếu chút nữa là không đạt chuẩn. Tuần học hè đã sắp xếp xong, bốn ngày đầu Tiết Chiêm không tham gia, vô hình trung lại bị tụt lại tiến độ, cô chủ nhiệm đương nhiên sẽ sốt ruột.
Nhưng bị nói như vậy trước mặt mọi người, ít nhiều cũng sẽ tổn thương lòng tự trọng. Hứa Giai Ninh không khỏi nhìn về phía Tiết Chiêm, không biết cậu sẽ phản ứng thế nào.
Đối mặt với lời trêu chọc, Trên bục giảng sắc mặt Tiết Chiêm không đổi, chỉ ảo não nói: “Thưa cô Dương, Toán học khó hơn luyện chữ nhiều ạ.”
Dương Tuyết Thanh cười cười, không nói gì thêm.
Tiết Chiêm nói tiếp: “Chào mọi người, tớ tên Tiết Chiêm. Mấy hôm
trước sức khỏe không tốt nên chưa đến lớp học hè, vẫn chưa quen thân với mọi người, nhưng tớ rất vui vì có thể cùng các bạn ở chung một lớp, và cả cô Dương nữa.”
Miệng cậu nói cô Dương, nhưng ánh mắt lại không để lại dấu vết mà lặng lẽ dừng trên người Hứa Giai Ninh đang đứng cạnh Dương Tuyết Thanh. Hứa Giai Ninh nhìn thấy, nhưng chỉ thoáng chạm phải là vội cúi đầu, tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà các bạn trong lớp vì lời nói của Tiết Chiêm mà vỗ tay. Ai cũng thích những người tỏa ra sự nhiệt tình, học sinh trẻ tuổi lại càng đặc biệt như vậy.
“Được rồi, em xuống đi. Chúng ta bắt đầu chữa bài kiểm tra.” Dương Tuyết Thanh ra hiệu bằng mắt với cậu.
Tiếng vỗ tay trong lớp vừa rồi vẫn chưa dứt hẳn, Tiết Chiêm bước xuống bục giảng, mạnh dạn đòi “đặc quyền”: “Thưa cô Dương, em không có bài kiểm tra, có thể tìm bạn nào cho em mượn một tờ được không ạ?”
“Cho em này.” Dương Tuyết Thanh tiện tay đưa cho cậu một tờ bài thi trống dự phòng.
“Tờ trống thì em theo không kịp ạ.” Tiết Chiêm lại có ý kiến, “Còn tờ nào khác không cô?”
Dương Tuyết Thanh nhìn lướt qua, chỉ thấy cả lớp đều ngồi hai người một bàn, chỉ có bạn cùng bàn của Hứa Giai Ninh, cũng chính là bạn phụ trách thu bài Toán, sáng nay xin nghỉ.
“Vậy em cầm bút tạm thời ngồi cạnh Hứa Giai Ninh đi.” Dương Tuyết Thanh chỉ tay, “Hai em xem chung một tờ bài kiểm tra.”
“Vâng ạ.” Tiết Chiêm nhẹ nhàng đáp.
Một phút sau, Tiết Chiêm cứ thế quang minh chính đại ngồi xuống chiếc ghế trống bên phải Hứa Giai Ninh.
Trên bục giảng, Dương Tuyết Thanh đang yêu cầu cả lớp đổi bài kiểm tra.
Sợ Tiết Chiêm nhìn không rõ, Hứa Giai Ninh chủ động dịch tờ bài thi sang phải.
Đầu ngón tay Tiết Chiêm ấn lên tờ bài thi, rồi đột nhiên rút nó ra. “Cậu làm gì vậy?” Hứa Giai Ninh khẽ hỏi.
“Không nghe cô giáo vừa nói sao, bảo đổi bài để sửa mà.” Tiết Chiêm đáp.
Hứa Giai Ninh liếc cậu một cái, thực sự không hiểu nổi mạch não của cậu: “Cậu lại không có bài…”
Vốn dĩ là hai người xem chung một tờ, còn đổi cái gì nữa?
Tiết Chiêm lại tỏ ra bướng bỉnh, nhất quyết muốn giúp cô sửa bài. Chợt thấy tay mình không có gì, lại vội vàng, chưa lấy bút đỏ, cậu liền xòe lòng bàn tay về phía Hứa Giai Ninh, nhướng mày, khẽ giọng nài nỉ: “Cho tớ mượn cây bút đỏ được không? Bạn cùng bàn.”
Cậu gọi tự nhiên đến nỗi khiến Hứa Giai Ninh gần như quên mất, họ chỉ là tạm thời ngồi cùng nhau thôi.
Cuối cùng Hứa Giai Ninh đành bất đắc dĩ đưa cây bút đỏ của mình qua, im lặng nhìn cậu sửa bài.
Dương Tuyết Thanh lần lượt đọc đáp án, cây bút đỏ trong tay Tiết Chiêm sột soạt trên tờ bài thi, từ chỗ này sang chỗ khác, nét bút đều có độ cong tương tự nhau. Vài phút là sửa xong, tất cả đều là câu hỏi trắc nghiệm, nhưng độ khó không đồng đều.
Tiết Chiêm dừng bút, dịch tờ bài thi lại về bên trái thì Dương Tuyết Thanh bắt đầu thống kê tỉ lệ làm đúng.
Cuối cùng, làm đúng tất cả các câu, chỉ có Hứa Giai Ninh.
“Ba câu cuối vẫn khá khó, lát nữa cô sẽ giảng kỹ.” Dương Tuyết Thanh nói, “Hứa Giai Ninh, lát nữa em cũng nói một chút về cách làm bài của mình nhé.”
Hứa Giai Ninh gật gật đầu.
Cô luôn ngồi rất thẳng, trong giờ Toán đầu óc luôn đặc biệt tỉnh táo. Xuất phát từ niềm yêu thích Toán học, cô thậm chí còn cảm thấy hơi hưng phấn và vui vẻ. Mà tất cả những lời khen ngợi, cô đều đã quen rồi. Trải qua gần mười năm những chuyện tương tự, tâm trạng tự nhiên không có gì xao động.
Nếu cố tìm một điều gì đó đặc biệt tác động, thì đó chính là những dấu sửa bằng bút đỏ của Tiết Chiêm mới thêm vào trên bài thi của cô, ngay
bên cạnh phần tính toán mỗi câu mà cô tiện tay viết ra. Đó là cả một mặt những dấu tick trôi chảy, độ cong có một vẻ mượt mà khó tả, thực sự giống như giáo viên mười năm kinh nghiệm chấm bài vậy.
Tư duy của Hứa Giai Ninh rất linh hoạt, một bên nghe giảng, một bên vẫn còn dư sức để tiện thể quan sát tiến độ nghe giảng của Tiết Chiêm.
Ngước mắt nhìn lên, Tiết Chiêm đang cầm quyển vở mới nghiêm túc ghi chép, chữ viết vừa nhanh vừa đẹp, từng hàng công thức Toán học nhảy múa trên giấy, sau khi thành hình lại dễ hiểu đến vậy, ngay ngắn như chữ in, nhưng lại có nét bút lông, phóng khoáng lưu loát.
Hứa Giai Ninh nhất thời rất muốn hỏi Tiết Chiêm, rốt cuộc cậu luyện chữ ở đâu…
Cô cũng có thể viết được chữ Khải thanh tú, không nhiều góc cạnh như vậy, tương đối mềm mại tinh tế, nổi bật nhất khi viết trong ô ly văn, nhiều lần được giáo viên Ngữ văn khen ngợi. Nhưng bản thân cô lại cảm thấy kiểu chữ đó thiếu đi nét đặc sắc cá nhân, chỉ có thể coi là kiểu chữ để đi thi, viết trong sinh hoạt hàng ngày lại thiếu đi cảm giác mà cô muốn.
Để đảm bảo mọi người trong lớp đều theo kịp, cô chủ nhiệm giảng bài rất tỉ mỉ. Tiết Toán *****ên nhanh chóng kết thúc, nhưng bài kiểm tra mới chỉ chữa được hai phần ba, đành phải để đến tiết học trước buổi sinh hoạt lớp buổi chiều giảng tiếp.
Tiết sau là tiết Văn, giáo viên Văn luôn đến đúng giờ, nên các bạn học cũng có một tiết học tương đối trọn vẹn.
Hứa Giai Ninh lại liếc nhìn Tiết Chiêm ngồi bên cạnh, phát hiện cậu vẫn còn đang đắm chìm trong việc ghi chép bài Toán, cũng không nỡ mở miệng đuổi cậu đi. Thay vào đó, cô lấy từ trong cặp ra sách Ngữ Văn bắt
buộc tập một, và cả quyển vở ghi chép văn ngôn mà giáo viên dặn chuẩn bị.
Vì nhàm chán, cô lại lấy cuốn “Khuynh Thành Chi Luyến” của Trương Ái Linh ra, mở trên mặt bàn.
“Hứa Giai Ninh, câu này tớ không hiểu, cậu có thể giảng lại cho tớ một lần được không?” Tiết Chiêm đột nhiên ghé sát sang phía cô, khẽ hỏi.
Từ khi đi học đến giờ, Hứa Giai Ninh không thể nào chịu nổi ánh mắt chân thành khao khát tri thức như thế này, vì thế cô gập cuốn tiểu thuyết lại, lập tức lấy một tờ giấy nháp, bắt đầu giảng bài cho cậu.
“Bạn cùng bàn” là một cụm từ đẹp đẽ biết bao. Không cần bất kỳ lý do gì, đã có thể ngồi cùng nhau như vậy, vai kề vai. Dù cho đó chỉ là tạm thời.
Khi giảng bài, Hứa Giai Ninh có khả năng biến phức tạp thành đơn giản, những bài toán khô khan dường như cũng có thể được cô bóc tách từng lớp, tìm ra một hướng suy nghĩ rõ ràng, rồi triển khai theo đó.
Tiết Chiêm đang nghiêm túc lắng nghe thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người, đổ xuống một mảng bóng.
“Cậu là ai?” Tiết Chiêm mở miệng, giọng đã mang theo sự khó chịu vì bị làm phiền, lạnh lùng nhìn cậu con trai xa lạ trước mặt.
Hứa Giai Ninh đứng bên cạnh ngượng ngùng giới thiệu: “À… Tiết Chiêm, đây là bạn cùng bàn của tớ, Nam Phong.”
Lời cô vừa dứt, Tiết Chiêm rất nhanh nuốt hết những lời sắp buột miệng nói ra, liếc nhìn Nam Phong một cái, do dự một lát rồi mới từ từ đứng dậy, miễn cưỡng cầm giấy bút quay về chỗ ngồi của mình.
Trong bốn ngày học chung vừa qua, ấn tượng của Hứa Giai Ninh về Nam Phong là một người rất hiếu thắng, học tập vô cùng chăm chỉ, nhưng thân hình cao gầy mỏng manh, lại còn bị hen suyễn. Sáng nay cậu xin nghỉ chính là vì mẹ Nam Phong đã đăng ký cho cậu khám chuyên gia, muốn đưa cậu đến bệnh viện khám khoa hô hấp.
Nhưng Hứa Giai Ninh không ngờ cậu lại quay lại nhanh như vậy.
Xuất phát từ sự quan tâm bạn học, Hứa Giai Ninh hỏi một câu: “Cậu đỡ hơn chút nào không? Sao lại vội vàng quay lại vậy?”
“Không đến bệnh viện được. Nhưng tớ cũng gần khỏi rồi.” Nam Phong nghiêng đầu, nói chuyện như thể đó là điều hiển nhiên: “Không thể nào các cậu đều học, một mình tớ lại bị tụt lại được.”
“Ồ.” Hứa Giai Ninh nhìn ra vẻ căng thẳng và để tâm đến bài vở của cậu, không nói gì thêm.
Nhưng một lát sau, Nam Phong lại mở miệng, lần này là nhắm vào cô.
“Hứa Giai Ninh, cậu cũng không cần lơ là như vậy đâu nhỉ? Chỉ kém hơn hai mươi điểm thôi, cẩn thận tớ vượt qua cậu đấy.”
Hứa Giai Ninh đang cầm cuốn tiểu thuyết “Khuynh Thành Chi Luyến” bắt đầu đọc, ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng ngơ ngác: “Hả?”