Tình Ký Bạc Hà

Chương 62

“Treo ở đây được không?” Tiết Chiêm ôm bức tranh, đi đến gần một mặt tường, vị trí ở giữa, tầm nhìn thoáng đãng, thuộc dạng vừa vào tiệm hoa là có thể nhìn thấy ngay.

 

“Được đó.” Hứa Giai Ninh tán đồng, “Nhưng phải đợi em điều chỉnh lại chi tiết trong tiệm hoa đã.”

 

Tiệm hoa “Đậu Đỏ” khi mở cửa trở lại lần trước đã hoàn thiện nội thất rồi, nên đại thể không cần thay đổi, nhưng về chi tiết, Hứa Giai Ninh muốn cố gắng bám sát nhất với ý tưởng xây dựng thương hiệu của mình.

 

Cô cũng đã tìm được xưởng hợp tác phù hợp, đặt làm lô *****ên các sản phẩm đi kèm và vật liệu dùng hàng ngày cho tiệm hoa có logo chuyên biệt.

 

“Được.” Tiết Chiêm ngẫm nghĩ rồi nói, “Vậy anh mang tranh vào trong trước nhé.”

 

Kho chứa đồ của tiệm hoa được thiết kế khá kín đáo, Hứa Giai Ninh đi trước dẫn đường, Tiết Chiêm ôm tranh theo sau cô.

 

Khi Tiết Chiêm đặt bức tranh xuống, anh nhìn thấy cả căn phòng chứa đầy đồ đạc, logo trên giấy gói và ruy băng được thiết kế rất đặc biệt, là hình đậu đỏ và bạc hà, khiến anh lập tức liên tưởng đến, không khỏi cầm dải ruy băng lên, nhướng mày với Hứa Giai Ninh: “Giai Ninh, có phải cảm hứng thiết kế của em cũng có chút liên quan đến anh không?”

 

“Gì chứ?” Hứa Giai Ninh từ ánh mắt phơi phới của anh nhìn ra vẻ đắc ý, dải ruy băng trong tay anh bay trong không trung, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi cô, cô không nhịn được đưa tay véo lấy, ngẩng đầu phản bác: “Anh bớt tự luyến đi.”

 

“Trước mặt em, tự luyến một chút cũng có sao đâu.” Bàn tay Tiết Chiêm đang nắm dải ruy băng khẽ siết lại, cuối cùng như đang thu lưới bắt chim sẻ, tiến lại gần tay cô.

 

“Những món đồ mới đặt làm này, có phải vẫn chưa đón vị khách *****ên không?” Tiết Chiêm hỏi.

 

Tay Hứa Giai Ninh âm ấm nóng lên, cô lặng lẽ thả lỏng tay, đáp lời anh: “Đúng vậy, mới được giao lô *****ên buổi sáng nay thôi.”

 

“Vậy thì bà chủ Hứa, bó hoa *****ên có logo này, bán cho anh đi.” Tiết Chiêm cười khẽ.

 

Trước mặt cô, nụ cười của Tiết Chiêm luôn ấm áp và dịu dàng như thế, đôi mắt phượng một mí kia cũng ẩn chứa tình ý nhìn cô, mang theo chút si mê.

 

“Được thôi.” Hứa Giai Ninh bị anh trêu, liền đồng ý ngay, “Anh muốn mua hoa gì?”

 

“Có thể đặt làm riêng không?” Tiết Chiêm hỏi, “Anh muốn sẽ hơi phức tạp một chút, cần bà chủ Hứa đây dốc lòng thiết kế.”

 

“Vậy anh cứ nói thử xem.” Hứa Giai Ninh thuộc tuýp người có việc là làm ngay, nhanh chân bước ra khỏi kho chứa đồ, dừng lại trước một đống lớn nguyên liệu hoa, “Em sẽ cố gắng hết sức phối hợp theo ý tưởng của anh.”

 

“Anh muốn lấy lá bạc hà làm nguyên liệu chính.” Tiết Chiêm chống cằm chậm rãi nói, “Sau đó dùng cành mơ, cỏ đuôi chuột và hoa lam tinh để trang trí. Nói vậy thì hình như cũng không phức tạp lắm, nhưng anh muốn một loại cảm giác.”

 

Hứa Giai Ninh rất thông minh, sớm đã nghe ra, nhưng vẫn thuận theo lời anh hỏi: “Cảm giác gì cơ?”

 

“Cảm giác của năm đó.” Anh đáp.

 

Đậu đỏ mang ý nghĩa hoài niệm và tưởng nhớ, bó hoa *****ên, lại trùng hợp một cách định mệnh gợi nhớ về lần đầu gặp gỡ.

 

Hứa Giai Ninh chọn ra những nguyên liệu hoa cần thiết, bắt đầu tỉa tót rồi thiết kế bó hoa. Cô cố gắng hồi tưởng lại cảm giác của mười năm trước, sau đó dựa theo dáng vẻ trong ký ức, tạo hình và gói bó bạc hà này, thắt dải ruy băng đặt làm riêng, cuối cùng trao nó vào vòng tay Tiết Chiêm.

 

“Quên rồi.” Hứa Giai Ninh ngượng ngùng nói, “Năm đó là linh cảm bất chợt, sau này kiểu thiết kế đó cũng không làm lại nữa. Anh xem có thích không?”

 

“Đẹp lắm, anh rất thích.” Tiết Chiêm cúi đầu nhìn bó hoa, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt lập tức nhìn về phía Hứa Giai Ninh, dừng lại khá lâu.

 

Là hoa, cũng là người.

 

Chỉ riêng việc ngắm nhìn Hứa Giai Ninh, lòng anh đã lâng lâng vui sướng, nhưng suy cho cùng vẫn phải kiềm chế một chút, cũng nhớ ra sắp tới anh sẽ rất bận rộn, nên nói trước với Hứa Giai Ninh.

 

“Bắt đầu từ ngày mai, có lẽ anh sẽ không thể đến tìm em được.” Tiết Chiêm nói, “Tập đoàn có một dự án lớn đã được Hội đồng quản trị thông qua. Anh phải nhanh chóng triển khai dự án, toàn bộ quá trình sẽ do anh chủ trì, nên rất khó rút người ra.”

 

Hứa Giai Ninh chợt nghe tin, trong lòng có chút không nỡ, nhưng cũng có thể nghe ra Tiết Chiêm thật sự rất coi trọng dự án này. Anh mới tiếp quản tập đoàn chưa được bao lâu, mọi nơi đều cần tạo dựng uy tín, cũng cần có thành tích.

 

Cô hiểu được sự theo đuổi trong sự nghiệp của Tiết Chiêm, thật ra cũng mừng cho anh, vì thế đè nén sự rối rắm trong lòng, ngược lại còn an ủi anh, cười nói: “Thật ra dạo này em cũng rất bận, đơn hàng trong tiệm ngày càng nhiều, còn đang đăng ký nhãn hiệu, sau này còn phải chuẩn bị mở chi nhánh nữa. Anh đến tìm em, em cũng chưa chắc có thời gian ra

 

ngoài đâu. Chuyện xây dựng thương hiệu vừa được tuyên truyền, mấy khách hàng cũ của tiệm hoa tự giác tuyên truyền cho người quen, còn nói muốn giúp em nhận đơn hàng lớn, tạo tiếng vang ở Nam Thành.”

 

Đang nói, điện thoại của cô quả thật vang lên, người gọi đến là một khách quen của tiệm hoa, Hứa Giai Ninh ngẩn người, vội vàng nhấn nghe.

 

“Vâng, vâng ạ.”

 

“Chúng tôi đương nhiên hoan nghênh hợp tác, xin hỏi là hoạt động có tính chất gì vậy ạ?”

 

“Hỗ trợ cho sự kiện giải trí sao? Diễn viên tương đối nổi tiếng ạ? Xin lỗi, tôi có thể hỏi tên đối phương được không?”

 

“Là… Văn Thanh Đại?”

 

Hứa Giai Ninh cách đây không lâu còn nói đùa với Kiều Mộc Nhiên, thật không ngờ, chuyện này cuối cùng lại thành sự thật.

 

Hứa Giai Ninh đang trao đổi qua điện thoại với đối phương, Tiết Chiêm ôm hoa đứng bên cạnh, nhìn cô trông tháo vát và chuyên nghiệp. Cô đang phấn đấu vì sự nghiệp của mình, tràn đầy sức sống, từ trong ra ngoài toát ra một sức hút ma mị khiến người khác không thể rời mắt.

 

Hứa Giai Ninh rạng rỡ, đang dẫn dắt tiệm hoa của mình ngày một tốt đẹp hơn.

 

Hứa Giai Ninh cúp điện thoại, mặt mày tràn đầy kinh ngạc và vui sướng, cô kích động tiến lên ôm Tiết Chiêm một cái, rồi nhanh chóng buông ra. Nụ cười trên môi Tiết Chiêm không sao giấu được, xem như cũng được hưởng ké tin vui.

 

“Là Văn Thanh Đại có kế hoạch tái xuất, tìm đến em sao?” Tiết Chiêm hỏi.

 

“Chuyện cô ấy muốn tái xuất là thật sao?” Hứa Giai Ninh rất ngạc nhiên, “Sao anh cũng biết?”

 

Vị khách quen vừa rồi, chính là bạn bè ngoài ngành của Văn Thanh Đại, vì thích hoa của tiệm Hứa Giai Ninh nên đã cố ý giới thiệu cho đội ngũ của Văn Thanh Đại, muốn thúc đẩy hợp tác.

 

“Bởi vì đội ngũ của Văn Thanh Đại cũng đã tìm đến công ty truyền thông trực thuộc tập đoàn của bọn anh.” Tiết Chiêm trả lời.

 

Tập đoàn Lãng Phong có nhiều mảng kinh doanh, Hứa Giai Ninh ít nhiều cũng biết, nhưng vẫn có chút bất ngờ, cũng muốn hóng chuyện một chút, kiểm chứng phỏng đoán của Kiều Mộc Nhiên: “Văn Thanh Đại và Mạnh Vũ thật sự ly hôn rồi sao?”

 

“Anh không biết.” Tiết Chiêm ho khan một tiếng, “Công việc nhiều quá, anh chỉ nghe cấp dưới báo cáo công tác nhắc qua một câu, biết có chuyện như vậy. Hay là, để anh hỏi kỹ giúp em nhé?”

 

“Thôi.” Hứa Giai Ninh xua tay, “Thông qua anh hỏi thăm mấy chuyện riêng tư này không hay lắm.” Hơn nữa cô cũng không có máu hóng chuyện mạnh mẽ đến vậy.

 

“Cũng phải.” Tiết Chiêm cũng nói, “Hơn nữa theo anh được biết, sau này đội ngũ của Văn Thanh Đại sẽ chủ động công bố toàn bộ sự việc lên mạng.”

 

Điện thoại Hứa Giai Ninh rung lên, cô cúi đầu liền thấy có người thêm WeChat của mình, ghi chú là người đại diện của Văn Thanh Đại, không

 

khỏi nói: “Lần *****ên làm việc với giới giải trí, thật sự có chút căng thẳng.”

 

“Thái độ của họ thế nào?” Tiết Chiêm lo lắng đội ngũ ngôi sao sẽ quá kiêu căng, đối xử kẻ cả với Hứa Giai Ninh, “Có cần anh điều vài người làm bên thứ ba hỗ trợ phối hợp không?”

 

“Em thấy họ rất dễ gần.” Hứa Giai Ninh nhìn lời chào hỏi của người đại diện trên màn hình, mỉm cười, từ chối Tiết Chiêm, “Không cần đâu, em có thể trao đổi tốt với họ.”

 

Việc đặt làm hoa cho sự kiện chào đón, theo nghĩa truyền thống, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, việc bàn bạc chuyên sâu cũng chỉ vì yêu cầu cá nhân của Văn Thanh Đại.

 

Giờ đây bắt đầu hợp tác, lại phải thêm một yếu tố nữa, đó chính là yêu cầu cực cao của Hứa Giai Ninh đối với bản thân.

 

Cô là người theo chủ nghĩa hoàn hảo điển hình, một khi đã nhận đơn hàng, sẽ chuyên tâm làm việc đến mức hoàn hảo nhất.

 

Vì thế, cô thật sự còn bận rộn hơn cả Tiết Chiêm, không để ý đến anh vẫn còn đang ở trong tiệm.

 

Tiết Chiêm mang theo chút tủi thân, vì công việc không thể không rời đi, thấy Hứa Giai Ninh vẫn còn đang nhắn tin thoại với người đại diện, cao giọng nói: “Anh phải đi rồi đây.”

 

Qua hai giây, Hứa Giai Ninh không có động tĩnh, anh lại gọi: “Anh phải đi đây, Giai Ninh.”

 

Hứa Giai Ninh đã chú ý đến anh, từ từ buông điện thoại xuống, nhưng bị nhân viên trong tiệm gọi lại vì có việc, nói vài câu xong, khi quay lại chỗ

 

Tiết Chiêm đang tần ngần chưa muốn đi, anh đã vô cùng ai oán: “Anh đi thật đây, Hứa Giai Ninh.”

 

“Ừ.” Hứa Giai Ninh đi đến trước mặt anh, bất ngờ ném một tấm thiệp nhỏ vào bó hoa trong lòng anh, “Tương lai còn dài, không chỉ có thời điểm này, đợi qua giai đoạn bận rộn này, chúng ta…”

 

“Đợi qua giai đoạn bận rộn này, chúng ta thế nào?” Tiết Chiêm làm bộ làm tịch trêu cô.

 

“Phạm Phạm đang gọi em.” Hứa Giai Ninh mặt đỏ bừng, xoay người bỏ đi, “Anh không phải cũng bận sao? Đi nhanh đi.”

 

Đi thì phải đi, nhưng lại là lưu luyến từng bước.

 

Khó khăn lắm mới trở lại xe, Tiết Chiêm cúi đầu nhìn bó bạc hà ngẩn ngơ.

 

Tài xế phía trước, vẫn là người năm xưa, nhìn thấy cũng mơ hồ nhớ lại, không khỏi cảm thán: “Ôi chao, cậu chủ nhà mình thật nặng tình nghĩa.”

 

“Trước kia cậu ấy cũng từng mua sao?” Trương Hàn Sơn không biết toàn bộ sự tình, có chút tò mò.

 

“Nào chỉ có thế.” Tài xế cười rộ lên, “Cậu chủ nhà chúng ta vì muốn gặp người ta thêm một lần, còn…” Còn cố tình vứt ô nữa chứ.

 

“Câm miệng.” Tiết Chiêm mặt lạnh cảnh cáo. Nói thêm nữa, bí mật của anh sắp không còn rồi.

 

Tài xế và Trương Hàn Sơn biết ý liền thôi, không nói nhiều nữa, còn Tiết Chiêm thì không chớp mắt nhìn bó hoa, rồi phát hiện tấm thiệp bên trong.

 

“Công việc thuận lợi! Chúng ta phải trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.”

 

Thật không biết Hứa Giai Ninh đã viết lúc nào. Bận rộn có nghĩa là đủ đầy.

Khi con người bận rộn vì một việc mà mình cho là có ý nghĩa, đáy lòng sẽ dâng lên một cảm giác thỏa mãn khác lạ, niềm vui và sự đủ đầy đan xen.

 

Họ đều đang nỗ lực vì những điều mình cho là quan trọng, để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

 

Như vậy thật tốt.

 

Tháng 11, mấy tuần sau đó, Hứa Giai Ninh dồn hết tâm huyết vào kế hoạch tái xuất của Văn Thanh Đại.

 

Sau khi đội ngũ của Văn Thanh Đại phát hiện cô có ý tưởng, nên không chỉ bàn chuyện hoa với cô nữa, mà thỉnh thoảng còn bàn cả những hạng mục quan trọng khác.

 

Mọi thứ dường như tiến triển rất thuận lợi.

 

Nhưng khi chỉ còn đúng một tuần nữa là đến buổi ra mắt tái xuất của Văn Thanh Đại, biến cố đã xảy ra.

 

“Không xong rồi chị Giai Ninh ơi.” Phạm Phạm căng thẳng đưa điện thoại cho Hứa Giai Ninh, “Một paparazzi khác ra tay rồi, tung tin Văn Thanh Đại ngoại tình với tiểu thịt tươi.”

 

“Văn Thanh Đại ngoại tình?” Hứa Giai Ninh vô cùng kinh ngạc, “Có bằng chứng không?”

 

“Có ạ.” Phạm Phạm kéo xuống, là mấy tấm ảnh paparazzi chụp rất rõ nét, “Nói là chụp được Văn Thanh Đại cùng tiểu thịt tươi đi ăn cơm, buổi tối còn ở cùng một khách sạn.”

 

“Bây giờ trên mạng toàn là tiếng chửi mắng. Họ nói Văn Thanh Đại bao nhiêu năm không có tác phẩm, toàn dựa vào Mạnh Vũ đóng phim nuôi cả nhà, kết quả còn ngoại tình…”

 

Một nhân viên khác cũng nói thêm.

 

“Có người trong ngành nhắc nhở chúng ta, lúc này hợp tác với đội ngũ của Văn Thanh Đại phải thận trọng.” Phạm Phạm do dự hỏi Hứa Giai Ninh, “Loại tin tức tiêu cực này thật sự khó nghe… Hay là chúng ta dứt khoát đừng nhận nữa ạ?”

Bình Luận (0)
Comment