Gỗ hoàng hoa lê được phân phẩm cấp, gỗ gốc đỏ (hồng liêu) quý hơn gỗ gốc vàng (hoàng liêu), gỗ nu (du lê) quý hơn gỗ thường (trấu lê).
Hoàng hoa lê Hải Nam, do điều kiện khí hậu và địa chất khác biệt giữa các vùng trên đảo tạo nên những ảnh hưởng không giống nhau, gỗ ở miền Tây trội hơn gỗ miền Đông, nhiều dầu hơn và mật độ cũng cao hơn.
Mà tấm gỗ hoàng hoa lê Hải Nam lớn này lại đúng là loại gỗ nu gốc đỏ ở khu vực phía Tây, bảo sao lòng Tiết Lãng Phong lại chẳng mất cân bằng.
“Đồ của ba, ba thích cho ai thì cho,” Tiết Bỉnh Phương hừ một tiếng. “Ba cưng Giai Ninh, cái gì cũng muốn cho con bé hết.”
Tiết Lãng Phong nghe thấy chữ “hết”, thính giác nhạy bén mách bảo một dự cảm chẳng lành. E rằng những bảo bối mà ông bố của ông cất giữ cả đời, tương lai có khả năng thuộc về Hứa Giai Ninh.
Nhưng đối mặt với sự thiên vị rõ như ban ngày của Tiết Bỉnh Phương dành cho Hứa Giai Ninh, ông cũng đành bất lực, chỉ có thể lẩm bẩm: “Thương nó… còn hơn cả thương con trai.”
Tiết Lãng Phong sớm đã không còn là đứa trẻ quấn quýt bên ba mẹ, nhưng ở tuổi này rồi mà vẫn ghen tị khi thấy một đứa trẻ con cháu được ba mình – Tiết Bỉnh Phương – yêu mến và cưng chiều.
Tiết Bỉnh Phương liếc mắt là hiểu ngay, nhìn thấu tâm can ông, chỉ nói: “Con mà còn cần người khác thương sao? Con là người biết yêu bản thân mình nhất, chẳng để mình chịu thiệt thòi bao giờ, ba còn không biết chắc?”
Tiết Lãng Phong: “…”
“Được rồi, mau qua đây phụ một tay.” Nói rồi, Tiết Bỉnh Phương đã kiểm tra xong tình hình cửa, bảo vợ chồng Tiết Lãng Phong khiêng cánh cửa gỗ gụ đến vị trí đã định.
Sau khi xác nhận không có sai sót, Tiết Bỉnh Phương lắp khung cửa theo góc ghép nối 90 độ, rồi lắp ba cái bản lề inox cho cửa. Những công đoạn tỉ mỉ và chuyên nghiệp này, Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược không thể học được trong một sớm một chiều, nên chỉ có thể làm chân chạy vặt. Công việc đòi hỏi kỹ thuật thực sự đều do một tay Tiết Bỉnh Phương đảm nhận.
Lắp xong cửa, Tiết Bỉnh Phương lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, dùng keo trám chuyên dụng để xử lý những chỗ có khe hở, cố gắng để mọi thứ hoàn mỹ hơn.
Tiếp đó, Tiết Bỉnh Phương xem xét hai ô cửa sổ vốn có của tiệm hoa.
Cửa sổ này đối diện với con phố người qua lại tấp nập, mở ra là cả tiệm hoa đều thông thoáng.
“Giai Ninh muốn ‘đen nền ngũ sắc’, mấy đứa có ý tưởng gì không?” Tiết Bỉnh Phương hỏi.
“Ba, ý ba là muốn thể hiện trên cửa sổ ạ?” Tiết Lãng Phong vừa đoán ý ba mình, vừa suy nghĩ về yêu cầu của Hứa Giai Ninh, chỉ cảm thấy Hứa Giai Ninh giờ đây đích thị là “khách hàng thượng đế” của vợ chồng ông.
Đây đúng là lần *****ên có ngoại lệ, họ phải cố gắng đáp ứng nhu cầu của người khác, phải làm cho người khác hài lòng. Mà người khác này, lại chính là Hứa Giai Ninh.
“Cũng chưa đến nỗi ngốc hết thuốc chữa.” Tiết Bỉnh Phương nhận xét. “Ba đang nghĩ đến những ô cửa kính màu trong các nhà thờ ở Pháp.”
“Cửa kính màu kiểu cổ điển, phải thiết kế cho thật đẹp.” Tiết Bỉnh Phương trầm ngâm. “Sẽ có một khung sắt màu đen, chia thành vô số mảng nhỏ, những mảng nhỏ này nếu là màu sắc rực rỡ. Ban ngày khi nắng chiếu vào, nhìn thoáng qua thì khung kính màu đen, nhưng khi
bước vào tiệm hoa, sẽ thấy ánh sáng ngũ sắc lung linh trải đầy trên sàn.”
Dù đang có chút ấm ức, Tiết Lãng Phong vẫn bị cuốn hút bởi những miêu tả sinh động của Tiết Bỉnh Phương, huống chi là Tần Uyển Nhược, người vốn đã có chút lung lay từ trước.
Hôm nay trước khi ra ngoài, bị Tiết Bỉnh Phương mắng một trận, Tần Uyển Nhược gần như không mở miệng nói thêm lời nào, nhưng lúc làm
việc vẫn luôn suy nghĩ miên man.
Từ khi gả cho Tiết Lãng Phong, bà luôn cố gắng làm một người vợ tốt. Bà có thể kiêu hãnh trong tình yêu, có thể thoải mái tiêu xài tiền bạc, nhưng về mặt tình thân, bà lại rất sợ con trai mình làm điều gì sai sót, khiến chồng không vừa lòng.
Tiết Lãng Phong, người từng trải và giàu kinh nghiệm, trong mắt bà, giống như một đáp án hoàn hảo.
Bà rất hy vọng Tiết Chiêm là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cứ ổn định làm theo phong cách của Tiết Lãng Phong, tuân theo quy tắc của ông, rồi cha hiền con hiếu, Tiết Chiêm cũng có thể thuận lợi đạt được những thành tựu như Tiết Lãng Phong.
Nhưng khi Tiết Bỉnh Phương chỉ trích Tiết Lãng Phong, Tần Uyển
Nhược mới nhận ra, những gì Tiết Lãng Phong làm chưa chắc đã đúng trong mắt tất cả mọi người.
Ông cũng sẽ bị phê bình, bị chỉ trích, bị nghi ngờ.
Tần Uyển Nhược bất giác liên tưởng đến con trai mình, Tiết Chiêm.
Biểu hiện và phong cách làm việc của Tiết Chiêm ở tập đoàn, không phải là bà chưa từng nghe người trong tập đoàn nhắc tới.
Phong cách của Tiết Chiêm và Tiết Lãng Phong khác biệt một trời một vực, nhưng ngày nay lại có thể chiếm được lòng người trong tập đoàn hơn cả Tiết Lãng Phong, từ đó đẩy nhanh việc Tiết Lãng Phong lui về hậu trường nhường lại vị trí.
Tiết Chiêm thậm chí còn “trò giỏi hơn thầy”, hiện tại đã lật đổ được cái quy chế “quyết nghị tập thể” mà Tiết Lãng Phong áp đặt lên tập đoàn.
Có thể thấy, phong cách làm việc khác nhau, quy tắc nội tâm khác nhau, có thể dẫn đến thành công.
Tiết Lãng Phong trước nay chưa từng là đáp án tuyệt đối chính xác.
Vậy thì… có lẽ nào bà cũng nên thực sự để tâm đến suy nghĩ của con trai Tiết Chiêm, lắng nghe xem tại sao nó lại kiên định lựa chọn Hứa Giai Ninh từ đầu đến cuối như vậy?
Một Hứa Giai Ninh được cả Tiết Chiêm và Tiết Bỉnh Phương cùng yêu mến…
Tần Uyển Nhược mải suy nghĩ đến xuất thần, mà Tiết Bỉnh Phương nhìn sắc trời, lắc đầu: “Sắp tối rồi sao? Hai đứa đúng là làm chậm tiến độ công việc của ba. Hôm nay về nhà trước đi, mai qua, làm việc đừng có lề mề như kéo cày trả nợ nữa.”
“Mai lại làm nữa hả ba?” Tiết Lãng Phong khẽ ca thán. “Ba ơi, con về hưu là để nghỉ ngơi, chứ đâu phải để ngày nào cũng đi làm đâu…”
“Lãng Phong,” Tần Uyển Nhược đột nhiên lên tiếng. “Ba còn chưa kêu mệt tiếng nào, với lại hôm nay chúng ta cũng đâu có làm gì nhiều. Sau này ba qua một ngày, chúng mình cũng nên theo một ngày mới phải.”
“Vợ con thông minh hơn con đấy.” Tiết Bỉnh Phương nhìn về phía Tần Uyển Nhược, khen ngợi gật đầu. “Lãng Phong, lúc nãy ba nói rồi, con đừng có nghĩ mình thiệt. Nếu con thấy đi theo ba là thiệt thòi, thì mai khỏi cần tới, ba chỉ dẫn người nào tự nguyện thôi.”
Đúng là lấy lui làm tiến, Tiết Lãng Phong nói gì thì nói cũng không thể trơ mắt nhìn vợ và ba mình đến làm việc, còn mình thì trốn biệt.
Vì thế, ông cười gượng, nói: “Con đâu có thấy thiệt, con nghĩ thông rồi, con bằng lòng mỗi ngày cùng ba đến đây. Đây chẳng phải là thực hành để học hỏi sao, là chuyện tốt mà ba.”
“Khi nào nói được làm được, mới tính là tu thành chánh quả.” Tiết Bỉnh Phương sớm đã nghe ra, không chút nể nang mà vạch trần.
Nhưng Tiết Bỉnh Phương cũng không truy cứu đến cùng, mà cầm lấy điện thoại, chụp một tấm ảnh tiến độ trang trí căn phòng, rồi nói: “Đi thôi, về nhà.”
Về đến nhà, Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược đã mỏi nhừ cả lưng lẫn chân, phải điều chỉnh hồi lâu mới nghỉ ngơi được, ngủ rất muộn.
Ngủ muộn không chỉ có họ, mà còn có Tiết Chiêm.
Chính xác mà nói, Tiết Chiêm đang đợi Hứa Giai Ninh bên kia xong việc. Sức ảnh hưởng của truyền thông không thể xem thường, lại vô cùng kịp thời, vừa đưa tin là đơn hàng đã đổ về như thác lũ.
Ban ngày cũng lao tâm khổ tứ vì công việc, đến tối Tiết Chiêm cuối cùng cũng có thời gian cho riêng mình, anh rất muốn trò chuyện với Hứa Giai Ninh.
Hai người không có thời gian gặp mặt, nên đành gọi video call qua WeChat, tối đến trò chuyện một lát.
Những lúc Hứa Giai Ninh quá bận, cô sẽ giục anh ngủ trước, nhưng Tiết Chiêm không nghe, nhất quyết phải đợi bằng được.
Đúng là đêm nay.
Khi Hứa Giai Ninh có thời gian nhận cuộc gọi video của anh, anh đã đợi đến mệt lả, đang nằm trên giường, dựa vào gối.
“Đợi lâu, đợi lâu quá, em xong việc rồi đây.” Hứa Giai Ninh trút bỏ hết mệt mỏi của một ngày, nhìn Tiết Chiêm trên màn hình.
Gương mặt Tiết Chiêm, yết hầu Tiết Chiêm, xương quai xanh của Tiết Chiêm…
Chỉ vài giây sau, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, vội lấy tay che màn hình, mặt đỏ bừng nói: “Tiết Chiêm, anh… anh không phải là không mặc đồ, đang ngủ ***** đó chứ?”
“Đâu có,” Tiết Chiêm cúi xuống nhìn. “Tại cái áo ngủ này thiết kế có vấn đề, cổ áo khoét sâu quá thôi.”
“Vậy… vậy anh mặc thêm cái áo khác vào đi, hoặc che lại một chút.” Hứa Giai Ninh bỏ tay ra, nhìn thêm vài giây, vẫn cảm thấy không ổn, đầu óc cô cứ tự suy diễn lung tung. “Hay là mình gọi voice thôi cũng được.”
“Đừng mà, anh còn muốn nhìn em nữa.” Tiết Chiêm bất đắc dĩ nhượng bộ, tiện tay lấy chiếc gối khác kê lên trước ngực. “Được chưa?”
Hứa Giai Ninh của anh đúng là hay ngại, mới nhìn xuống dưới xương quai xanh một chút mà đã chịu không nổi.
“Được rồi…” Hứa Giai Ninh dồn hết sự chú ý vào chiếc gối trắng tinh.
Sau đó, trong tầm mắt cô, hình như ở gần vị trí cũ của chiếc gối, thoáng hiện một chút màu đỏ tím.
“Anh để gì dưới gối thế?” Hứa Giai Ninh tò mò.
“Không có gì đâu.” Tiết Chiêm hơi ngạc nhiên, nhìn theo hướng mắt cô tìm kiếm, rồi như chợt nhớ ra, cầm tờ tiền năm hào màu đỏ tím lên, giơ về phía cô. “À, anh để tiền dưới gối, để chiêu tài đó mà.”
Cái mẹo phong thủy này, hình như cũng khá phổ biến.
Hứa Giai Ninh cũng từng nghe qua, nhưng không nhịn được cười: “Ai lại dùng năm hào để chiêu tài chứ?”
Thường thì người ta hay để tờ tiền mệnh giá lớn một trăm tệ.
“Anh chỉ muốn để tờ này thôi.” Tiết Chiêm thoáng lộ vẻ mong chờ. “Giai Ninh, em có thấy tờ tiền này rất khác biệt không?”
“Năm 1980, hình nhân vật người Miêu và người Choang…” Hứa Giai Ninh ngắm nghía tờ năm hào trên màn hình, có chút mông lung. “Có gì khác biệt đâu, đây chẳng phải là tờ năm hào bình thường sao?”
“Năm hào này là em cho anh mượn đó. Em quên rồi à?” Tiết Chiêm cuối cùng cũng có chút tủi thân, khe khẽ hỏi cô.
Thời gian đã qua quá lâu, Hứa Giai Ninh thật sự không thể nhớ ra ngay: “Em cho anh mượn khi nào…”
Màn hình nhỏ bé cũng có thể ghi lại chân thực sự mất mát của Tiết Chiêm, anh đột nhiên gọi: “Hứa Giai Ninh.”
“Sao thế anh?” Hứa Giai Ninh nghe giọng anh có vẻ nghiêm túc lạ thường.
“Giai trong ngày hội tươi đẹp, Ninh trong yên bình tĩnh lặng.” Anh chậm rãi nói.
Cách giới thiệu rất quen thuộc, Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng nhớ ra, đó là lần thứ hai cô và Tiết Chiêm gặp nhau, cô đã tự giới thiệu với anh như vậy.
“Tiết Chiêm.” Hứa Giai Ninh cũng gọi tên anh.
“Ừm, anh đây.” Giọng người đàn ông như vẫn còn buồn bã vì Hứa Giai Ninh không nhớ ra chuyện ngày đó, nhưng vẫn dịu dàng đáp lại.
“Chiêm trong nhìn xa trông rộng.” Hứa Giai Ninh mỉm cười cong cong khóe mắt với anh.
“Em nhớ ra rồi à?”
Cách giới thiệu tên cũng giống như một mật hiệu, Tiết Chiêm quét sạch nỗi buồn vừa rồi.
“Đúng rồi.” Chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt, Hứa Giai Ninh có chút lưu luyến mọi thứ ở nhà ga đêm đó.
Cô nhìn tờ năm hào cũ kỹ trong tay anh, cũng nhất thời im lặng, rồi lại hỏi anh: “Lâu như vậy rồi, anh vẫn giữ một tờ tiền lẻ làm gì?”
“Giai Ninh, em biết không? Tờ tiền này thần kỳ lắm đó.” Tiết Chiêm cười nói. “Lúc đi học thì giúp anh thành tích tiến bộ không ngừng, sau khi anh vào tập đoàn thì lại giúp anh dự án nào cũng kiếm được bộn
tiền.”
“Thật hay giả vậy.” Hứa Giai Ninh càng nghe càng ngớ người. “Còn có tác dụng đó nữa sao?”
“Anh đùa em thôi.” Tiết Chiêm xoay xoay tờ năm hào trong tay, rồi gấp nó lại. “Anh vẫn luôn giữ nó, đương nhiên là vì em.”
Trước khi gặp lại, mối liên kết giữa họ quá ít ỏi, ít đến đáng thương.
Tiết Chiêm vô cùng trân trọng tất cả những gì liên quan đến Hứa Giai Ninh, cho dù đó chỉ là tờ tiền lẻ năm hào cô tiện tay cho anh mượn.
Trên đời này, những lời đơn giản thẳng thắn nhất lại là những lời dễ chạm đến trái tim người ta nhất.
Trên màn hình, kể từ khi gặp lại Tiết Chiêm, đây không biết là lần thứ bao nhiêu Hứa Giai Ninh lại đỏ hoe mắt vì cảm động và vui sướng.