Tình Ký Bạc Hà

Chương 73

Hai mẹ con họ cầm hoa hồng đi, đã mở đầu tốt đẹp cho hoạt động “iBouquet”.

 

Thấy cảnh tượng đó, hai nữ sinh trung học cũng mạnh dạn bước tới, đến tủ kính lấy hoa.

 

Hai cô bạn là thanh mai trúc mã, rất trùng hợp lại cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, thế nên mỗi người chọn một cành hoa, chúc mừng sinh nhật đối phương.

 

Tiếp theo, lần lượt những người qua đường khác cũng rất lịch sự lấy hoa tươi từ tủ kính. Có người còn viết lời cảm ơn lên giấy ghi chú, dán bên ngoài tủ kính.

 

Ngày hôm đó, số hoa tươi chuẩn bị trong tủ kính không thừa một cành, tất cả được những người cần đến lấy đi.

 

Những ngày sau đó, Hứa Giai Ninh luôn chuẩn bị hoa tươi.

 

Tiếng lành đồn xa, rất nhiều người đều nghe nói về hoạt động “iBouquet”, đặc biệt tìm đến xem. Có người đơn thuần rất thích ý tưởng này, không lấy hoa từ tủ kính, mà ngược lại vào tiệm mua hoa để ủng hộ

 

việc kinh doanh của Hứa Giai Ninh, hy vọng tiệm của cô ngày càng phát đạt.

 

Tin tức này chẳng mấy chốc cũng đến tai Tần Uyển Nhược.

 

Bà ít khi để ý tin tức trên mạng, chủ yếu giao du trong giới phu nhân thượng lưu ở Nam Thành, vậy mà tin này cũng lại từ đây mà biết được.

 

Sau mấy ngày trang hoàng vất vả, Tiết Bỉnh Phương hiếm hoi cho vợ chồng họ nghỉ một ngày. Tần Uyển Nhược đã lâu không đi đánh bài cùng hội bạn, có người rủ là bà nhận lời ngay.

 

Bà Tiêu, một người bạn chơi bài, nhà làm nghệ thuật, kinh doanh mấy phòng trưng bày, ngày thường cũng thích lãng mạn, đang trò chuyện thì hỏi Tần Uyển Nhược: “Bà có nghe nói về tiệm hoa ‘Đậu Đỏ’ chưa?”

 

Tần Uyển Nhược sao lại chưa từng nghe, bà cho rằng bà Tiêu nhắc tới là vì truyền thông có khả năng đang đồn thổi chuyện của Tiết Chiêm và

Hứa Giai Ninh, nên có chút ngượng ngùng, không đáp lời.

 

Mà bà Tiêu cứ tự mình nói tiếp, giọng điệu đầy vẻ tán thưởng: “Chao ôi, có lẽ bà không biết đâu, cô chủ Hứa Giai Ninh của tiệm hoa đó thật sự rất lợi hại. Thông minh, trẻ tuổi, lại có ý tưởng, vừa lên kế hoạch cho Văn Thanh Đại tái xuất, lại vừa tung ra ‘iBouquet’, trực tiếp làm bùng nổ thương hiệu, thật không đơn giản.”

 

Thì ra bà Tiêu nói đến những chuyện đó, toàn là về sự nghiệp cá nhân của Hứa Giai Ninh, hoàn toàn không liên quan đến Tiết Chiêm.

 

Tần Uyển Nhược trong lòng không khỏi có chút ghen tị. Dù bà đã dần chấp nhận sự thật con trai mình thích Hứa Giai Ninh, nhưng vẫn luôn cảm thấy Hứa Giai Ninh đang trèo cao. Giờ đây có người khen Hứa Giai Ninh, mà hoàn toàn bỏ qua Tiết Chiêm, bà vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc.

 

“Chắc là nhờ mối quan hệ với Văn Thanh Đại, nên mấy người nổi tiếng trong giới giải trí mới hay mua hoa chỗ đó thôi,” Tần Uyển Nhược xen vào. “Coi như nể mặt Văn Thanh Đại, dù sao cũng từng là ảnh hậu một thời.”

 

“Sớm đã không chỉ giới giải trí đâu.” Bà Tiêu cười lắc đầu. “Cháu gái tôi muốn đặt bó hoa tặng bạn, vừa hỏi thì lịch đã kín đến cuối tháng, còn không thể chen ngang được.”

 

“Tôi còn định hỏi chị đây, hình như.” Bà Tiêu nói như đùa. “Nghe nói Văn Thanh Đại và Hứa Giai Ninh là bạn bè. Thương hiệu trang sức nhà chị có hợp tác với Văn Thanh Đại, cũng coi như bên A, chắc là có thể liên hệ trực tiếp với Hứa Giai Ninh được chứ?”

 

Tiệm hoa của Hứa Giai Ninh phát triển quá nhanh chóng.

 

Đây là thời đại của thông tin, thương hiệu tốt nhờ có truyền thông quảng bá, cộng thêm mạng lưới quan hệ cá nhân chằng chịt, danh tiếng của tiệm hoa “Đậu Đỏ” sớm đã lan ra khỏi Nam Thành, bắt đầu vươn xa hơn.

 

Lời nói nửa đùa nửa thật của bà Tiêu cũng ẩn chứa vài phần ý tứ thật.

 

Bạn bè nhờ vả, vốn nên tận tâm tận lực. Nhưng Tần Uyển Nhược nghĩ đến những đối xử trước đây của mình với Hứa Giai Ninh, luôn cảm thấy cho dù bà có hạ mình, Hứa Giai Ninh cũng chưa chắc đã vui vẻ đáp lại.

 

Bà Tiêu rõ ràng không biết những nội tình này, tay cầm quân mạt chược, xoa xoa một hồi, lại cảm khái: “Thời đại thật sự khác rồi. Những cô gái trẻ như cô gái đó, có thể gây dựng sự nghiệp của riêng mình, thật sự có

sức sống, có tinh thần phấn chấn, nhìn vào cũng thấy vui lây. Như chúng ta đây, đúng là chẳng cần phải lo nghĩ nhiều thứ, là những mệnh phụ phu nhân khiến người ngoài ngưỡng mộ, nhưng cả đời, cũng chỉ là một ‘bà Tiết’, ‘bà Trần’ nào đó mà thôi…”

 

Lời này dường như nói trúng tim đen của mấy bà bạn trên bàn mạt chược.

 

Xuất thân của họ rất tốt, thời trẻ ai mà chẳng có ước mơ và sự nghiệp của riêng mình. Nhưng ở thời đại đó, sau khi kết hôn, họ lui về hậu

trường, cả cuộc đời nhiệm vụ chính là làm tốt vai trò bà chủ nhà, quản lý con cái, trông coi gia đình, duy trì quan hệ với các gia tộc khác.

 

Cùng lúc đó, chồng của họ thì tung hoành ngang dọc trên thương trường, trở thành những nhân vật huyền thoại, được truyền thông săn đón đưa tin.

 

Nhưng ngày nay, thời đại đã khác.

 

Tiết Chiêm là mặt trời, nhưng Hứa Giai Ninh không phải mặt trăng, không cần mượn ánh sáng của Tiết Chiêm để khẳng định giá trị của mình.

 

Hứa Giai Ninh tự mình tỏa sáng, sở hữu sức mạnh để xoay chuyển tương lai.

 

Tần Uyển Nhược trầm mặc.

 

Bà đột nhiên có chút ngưỡng mộ Hứa Giai Ninh, ngưỡng mộ cách cô sống tự do và độc lập như vậy.

 

“Hy vọng những cô gái như thế, sau này kết hôn sẽ không đi vào vết xe đổ của chúng ta.” Một người bạn bài khác nói.

 

“Con bé sẽ không.” Tần Uyển Nhược đột nhiên đáp lời.

 

Mọi người nhìn về phía bà, ngạc nhiên trước sự chắc chắn của bà, mà bà rất muốn nói ra lý do cho phán đoán của mình. Bà không biết mối quan hệ của Tiết Chiêm và Hứa Giai Ninh đã tiến triển đến bước nào, nhưng ít nhất biết họ thích nhau. Tình cảm đó rất kiên định, từ hồi cấp ba đến tận bây giờ.

 

Nếu tương lai người kết hôn với Hứa Giai Ninh là Tiết Chiêm, với sự hòa hợp và thấu hiểu của hai người họ dành cho nhau, Hứa Giai Ninh

đương nhiên sẽ không đi vào vết xe đổ, sẽ không ẩn mình sau lưng Tiết Chiêm…

 

Nhưng những điều này, dường như cũng không nên là điều bà tùy tiện nói ra ngay lúc này, vì thế bà lại bồi thêm một câu chủ quan: “Ít nhất tôi cảm thấy con bé sẽ không.”

 

Tan bàn mạt chược, Tần Uyển Nhược lại bắt đầu theo ông Tiết Bỉnh Phương đến tiệm hoa để tiếp tục trang hoàng.

 

Có thể thấy, chồng bà, Tiết Lãng Phong, mấy ngày nay biết được tin tức không ít hơn bà. Hai người đang làm việc, Tiết Lãng Phong đột nhiên buột miệng: “Hứa Giai Ninh cũng có đầu óc kinh doanh đấy chứ, ý tưởng không tồi.”

 

Tiết Bỉnh Phương đang ở phòng trong, không nghe được tiếng của họ, Tần Uyển Nhược cũng bạo gan hơn, hỏi lại chồng: “Tự nhiên khen cô bé đó, ông không phản đối nữa à?”

 

“Phản đối có ích gì? Con trai tôi nó nhận định rồi.” Tiết Lãng Phong nhớ lại những tin tức mấy ngày nay. “Gần đây tôi cảm thấy… cô bé này cũng được đấy chứ.”

 

Đúng là nước chảy đá mòn, một mặt là sự khuyên răn về quan điểm từ Tiết Bỉnh Phương và Tiết Chiêm, một mặt là những đánh giá và đưa tin dày đặc của công chúng và truyền thông về Hứa Giai Ninh.

 

Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược không mù không điếc, cũng không phải kẻ ngốc, có thể nhìn thấy những thành tích Hứa Giai Ninh làm ra, hiểu được sự ưu tú của cô.

 

Mấy ngày nay, cả khu phố bên ngoài luôn có động tĩnh, hình như là “Dự án Đào Nguyên” của Tiết Chiêm sắp tổ chức lễ khởi công, đang chuẩn bị cho buổi lễ.

 

Theo phương án của Tiết Chiêm, nơi này sẽ được xây dựng thành khu phố chủ đề “hoài niệm”, do đó phần lớn có thể giữ nguyên hiện trạng, trên cơ sở đó, lại trang trí, sửa sang tinh tế, thêm chút yếu tố mới.

 

“Tiết Chiêm nó cứ bận rộn công trình suốt, chúng ta cũng không nghe nó nhắc gì đến chuyện của Hứa Giai Ninh, không biết giờ sao rồi?” Tiết Lãng Phong bất chợt lại lên tiếng.

 

Ông nói năng úp mở, Tần Uyển Nhược không hiểu lắm: “Cái gì sao rồi?”

 

“Tình cảm sao rồi.” Tiết Lãng Phong bất đắc dĩ, đành phải nói thẳng ra. “Giờ là ý gì đây? Là hai đứa nó lén chúng ta yêu đương, hay là… vì chuyện năm đó, Hứa Giai Ninh không muốn ở bên Tiết Chiêm nhà mình nữa? tôi hỏi Tiểu Tụng, nó bảo hai đứa chưa có gì, không biết có phải đang gạt tôi không.”

 

Lòng người thật phức tạp, trước kia một vạn lần không đồng ý, nhưng đến hôm nay, nghĩ đến việc Hứa Giai Ninh cũng có khả năng đang từ chối Tiết Chiêm, Tiết Lãng Phong cũng cảm thấy ngũ vị tạp trần, còn lo lắng cả chuyện quan hệ ba con.

 

“Chuyện này ai mà biết được?” Tần Uyển Nhược thở dài. “Tiết Chiêm phòng chúng ta như phòng trộm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là vì chúng ta mà thằng bé không thể ở bên Hứa Giai Ninh… Bị thằng bé hận, cũng là chúng ta đáng phải chịu.”

 

Hai người tức thì im lặng không nói.

 

Việc trang hoàng tiệm hoa cũ này vẫn tiếp tục từng ngày.

 

Tiết Lãng Phong bớt ca thán, thậm chí dần dà không còn nữa, cả ba người đều nghiêm túc cân nhắc từng bước phương án trang hoàng.

 

Hứa Giai Ninh muốn tủ kính sát vỉa hè, họ sẽ làm. Tần Uyển Nhược còn lén cử người chụp lại kiểu dáng tủ kính “iBouquet” mới ra mắt ở tiệm

hoa “Đậu Đỏ” hiện tại của Hứa Giai Ninh, lấy đó làm tài liệu tham khảo quan trọng.

 

Hứa Giai Ninh muốn làm vòm cửa hình cung trong nhà, Tiết Bỉnh Phương làm ra, tự tay tạo hình cung, làm rất tròn trịa.

 

Hứa Giai Ninh muốn kệ hoa ba tầng hình đám mây, Tiết Bỉnh Phương từ bản vẽ, cắt ván, đến lắp ráp, trét thạch cao, sơn phết, từng bước một làm cho chiếc kệ mây hiện ra, đẹp tựa như những đám mây trắng tinh không tì vết trên bầu trời.

 

Tiết Lãng Phong mua tủ lạnh bảo quản hoa, đèn pha lê loại đắt nhất trên thị trường, theo lời ông nói, đó chính là đồ nhà họ Tiết đặt mua, đương nhiên phải là loại tốt nhất.

 

Hộp điện âm tường, tủ lò sưởi ở cửa vào, mọi thứ đều do một tay ông Tiết Bỉnh Phương vẽ bản thiết kế, sau đó cả ba người cùng nhau tự tay thi công.

 

Tiết Bỉnh Phương còn đặc biệt làm cho Hứa Giai Ninh một bàn làm việc siêu lớn, kết hợp hoàn hảo giữa tấm gỗ hồ đào và bồn rửa inox. Lại thay sàn nhà bằng đá phiến, nền xi măng thì trải sỏi cuội tạo thành con đường đá vừa đẹp vừa độc đáo.

 

Toàn bộ không gian vẫn lấy tông đen làm chủ đạo, tạo cảm giác mạnh mẽ.

 

Yêu cầu “đen nền ngũ sắc” của Hứa Giai Ninh cũng dần thành hình, trở thành điểm đặc biệt nhất của tiệm hoa.

 

Tiết Bỉnh Phương tham khảo cửa kính của biệt thự Mã Lặc, một công trình kiến trúc huyền thoại những năm 20-30 của thế kỷ trước, đem kính màu chạm khắc thành những họa tiết hoa bốn mùa rực rỡ.

 

Trong lúc đó, Tiết Bỉnh Phương thỉnh thoảng lại gửi ảnh tiến độ trang hoàng cho Hứa Giai Ninh, nhưng sợ cô nhìn một cái là nhận ra, nên toàn gửi ảnh chụp chi tiết từng phần.

 

Thời gian cuối cùng cũng ngày một đến gần, tới ngày 21 tháng 12 theo kế hoạch của Tiết Chiêm.

 

Một ngày trước đó, anh đã hẹn Hứa Giai Ninh ngày 21 sẽ cùng anh tham dự một sự kiện.

 

Hứa Giai Ninh không biết là sự kiện gì, nhưng vừa thấy ngày tháng, thì biết chuyện không hề đơn giản.

 

Quả nhiên, chiếc Pagani của Tiết Chiêm chở cô, một đường chạy đến địa điểm sự kiện, mà Hứa Giai Ninh nhìn khung cảnh ngày càng quen thuộc ngoài cửa sổ, không khỏi mơ hồ đoán ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên kích động.

 

Cô đã trở lại nơi bảy năm qua chưa từng quay về, nhưng lại lần lượt xuất hiện trong những giấc mơ của cô.

 

Tại buổi lễ, Tiết Chiêm đứng ngay trước cửa tiệm hoa cũ của nhà cô, đích thân tuyên bố “Dự án Đào Nguyên” chính thức khởi động lại.

 

“Bảy năm trước, nơi này bị tập đoàn Lãng Phong mua lại, nói muốn phá dỡ di dời sau đó phát triển thành trung tâm thương mại, nhưng rồi lại bị trì hoãn.”

 

“Bảy năm sau, tôi đứng ở đây, và tôi muốn nói với mọi người rằng, tôi sẽ không phá dỡ, cũng sẽ không biến nơi này thành một trung tâm thương mại sầm uất. Nơi đây nên giữ lại dáng vẻ ban đầu, để dấu vết của năm tháng quá khứ được lưu lại, để không khí đời thường của mọi người cũng được giữ lại. Để nơi này trở thành một góc yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả của Nam Thành, lưu giữ lại cái ‘chất xưa tĩnh lặng’ mà chúng ta vẫn luôn hoài niệm.”

 

“Nơi có người, mới gọi là đào nguyên. Tâm nguyện ban đầu của tôi khi làm tất cả những điều này, là vì những người ở đây. Hay nói chính xác hơn, là vì một người.” Tiết Chiêm nhìn về phía Hứa Giai Ninh, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm gương mặt cô.

 

“Nơi đây, là nhà của cô ấy, là đào nguyên độc nhất vô nhị trong cuộc đời cô ấy.” Giọng Tiết Chiêm chậm lại, lặng lẽ kết lời: “Cũng là của tôi. Bởi vì tôi muốn mãi mãi cùng cô ấy kề vai sát cánh.”

Bình Luận (0)
Comment