Tĩnh Liên Chi Truyện

Chương 2

Sáng hôm sau, đợi đến khi mặt trời lên đến đỉnh nàng mới "cố ép" bản thân mà tỉnh dậy.

Vươn người, ngáp một cái rõ to, nàng lấy hai tay nâng má, nụ cười vui vẻ khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Sau khi nói chuyện một tràng dài với nhau hai người cũng tạm biệt vì có việc nhưng vẫn hẹn nhau mỗi tối gặp mặt ở chỗ cũ.

aiz…nàng rất mong chờ nha…



Nam nhân nào đó mỉm cười híp mắt ngồi trong thư phòng giải quyết việc tứ bộ.

Đôi mắt thì liên tục coi mấy canh giờ rồi để đi đến chỗ hẹn gặp nàng.

Aiz… chưa bao giờ hắn mong buổi tối đến nhanh nhanh như thế này.



Đến khi gần chiều tà nàng mới nhanh nhẹn đi đến chỗ hẹn.

Hihi… mình đến trước nhé… chút nữa phải cằn nhằn mới được…

Nhưng khi đến nơi thì nàng lại giật nảy mình khi thấy bóng dáng quen thuộc kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở một lương đình nhỏ.

Nàng bước từng bước không tiếng động đến trước mặt hắn rồi ngồi chồm hõm xuống nhìn hắn từ dưới lên.

a… sóng mũi hắn thật đẹp…lông mì cũng thật dài… mịn như tơ nữa chứ… không biết hắn có râu không ta…

tò mò nàng vươn tay sờ sờ người ta.

ồ… láng quá nha… hắn có phải nam nhi không nhỉ… nếu là nam nhi thì tại sao lại không có râu…

nàng không chút khiêm nhường mà sờ càng ngày càng nhiều với tần suất đụng chạm tăng theo cấp số nhân…

ai đó đang giả vờ ngủ thì đôi môi không nhịn nổi run run, trong lòng nổi lên cảm giác hối hận.

tỏ ra suất làm gì… tỏ ra quyến rũ làm gì… để bây giờ phải chịu cảm giác bị ăn đậu hủ như thế này…

hắn không chịu nổi mà giả bộ như vừa ngủ dậy, ngáp một cái rồi mở to mắt ra.

Đúng lúc chạm vào cái trán của nàng đang sáp lại gần, đôi mắt mở to ra quan sát thật kỹ cái cằm của hắn, ngón tay thì không ngừng sờ soạng đủ chỗ.

Uy… lông tay cũng không có luôn nha…



Hắn dở khóc dở cười khi đứng trước tình trạng này, không nhịn nổi mà e hèm để đánh thức cô nàng không có chút ý thức nữ nhi này.

Đang chìm trong mộng ảo của bản thân thì nàng giật bắn người, theo bản năng lùi ra sau một bước, nghi ngại nhìn hắn:

- ngươi muốn làm gì ta?

Hắn giật giật khóe môi.

Rốt cuộc ai mới là người đang ăn đậu hũ của ai đây…

- sao cô nương… có thể vô sỉ như thế nhỉ… cho ta hỏi tôn tính vi sư để quỳ lạy bái phục…

nàng không tin nhìn hắn :

- ngươi nói ai vô sỉ?

Hắn không nhường nhịn:

- cô nương chứ ai!!!

Nàng cãi lại:

- dù bổn nãi nãi có vô sỉ thì ngươi là đàn ông con trai cũng phải biết nhường nhịn chứ!!!

Hắn khinh bỉ nhìn nàng:

- tại ha dù nhường nhịn thì cũng phải biết lựa người nào có nhan sắc một chút mà nhường nhịn... đâu phải muốn nhường là nhường được...

Nàng gân xanh nổi lên:

- ý ngươi là bổn cô nương không có nhan sắc chứ gì?

Hắn cười lạnh:

- chính cô nương nói đấy nhé…

nàng không nhịn được mà kéo mặt hắn đến gần mặt mình, nước miếng như mưa phùn phun tùm lum vô chính diện gương mặt điển trai của con nhà người ta:

- ngươi nhìn cho thật kỹ khuôn mặt của bổn cô nương… có người nói bổn cô nương là đệ nhất mỹ nhân đấy…

hắn không để ý tình trạng ám muội của hiện tại:

- đứa nào mắt lé nói thế…

nàng gầm lên:

- đương nhiên là đám nam sủn…

chưa nói xong bỗng ngừng lại, đôi mắt chợt hồng lên.

Ô ô… sao tự nhiên nàng lại nhớ các bảo bối của mình thế này…

Lau lau nước mắt trên khóe mắt, nàng liếc nhìn khinh khỉnh hắn rồi quay lưng bước đi.

Nam nhân ngu người không hiểu sao tự nhiên nàng khóc, con tim không hiểu sao lại nhoi nhói, lại thấy mình đùa giỡn hơi quá nên liền gào lên:

- ta chờ nàng tối mai ở đây…

Thân ảnh đang đi chợt khựng lại, quay người lè lưỡi với hắn rồi chạy vọt đi…

Thấy hành động đó của nàng, hắn không khỏi cười khẽ :

- thật là trẻ con…



Sáng hôm ấy, ám vệ kêu nàng ở lại thử bộ đồ để ngày mai còn cử hành đại lễ với trình tự sắc phong thái tử phi bắt nàng phải học thuộc.

Nhìn cả đám danh sách kia, nàng trong lòng vốn vui vẻ nhưng rất nhanh lại cuốn vào sự thật tàn nhẫn.

Nàng đã suy nghĩ cái quái gì thế này… nàng sao lại lãng quên việc này cơ chứ… nàng đến thương minh quốc là để liên hôn chứ không phải đi du lịch… nàng nghĩ thân phận mình là cái thá gì quý giá chứ…

Buồn tủi nàng lết thân người ngồi lên ghế, đôi mắt cún con trực khóc nhìn tờ giấy đẹp đẽ mà từng giọt… từng giọt nước mắt rơi xuống dòng chữ làm nó nhòe dần đi.

Giống như cuộc đời sau này của nàng vậy…



Thư phòng, thái tử thương minh quốc Thương tuấn liệt đang phê tấu chương thì lão quản gia bước vào thỉnh an rồi nói :

- điện hạ… nên thử hỷ phục rồi…

hắn không chút ngạc nhiên trả lời, đôi tay còn thoăn thoắt cầm bút lông nhỏ phê tấu chương :

- ngày mai rồi sao…

lão gật đầu :

- vâng, thưa bệ hạ…

hắn dửng dưng :

- khỏi cần thử...

lão giật mình :

- sao ạ…

hắn cười lạnh :

- không phải ngươi mới đo số đo của ta năm tháng trước rồi sao…

(mm : nghĩa là thái tử phi kỳ trước là khoảng năm tháng trước đó mới nạp một người mới và vẫn còn tồn tại, nhưng sau khi nàng ấy ngồi chức vị chưa đến một tháng thì đã qua đời, trừ đi nửa tháng để tang thì mới gửi thư đến các trung đẳng vương quốc và đại quốc để đề thân… aiz… mệnh khổ…)

lão trong mắt lạnh dần đi rồi trở nên vô tâm vô phế, hiểu ý trả lời:

- thuộc hạ tuân mệnh…

sau khi lão quản gia lùi ra thì nụ cười trên môi của hắn cũng tắt ngúm đi, không cảm xúc nói một câu rợn người :

- lại thêm một người nữa à…

trong lòng không khỏi xuất hiện bóng dáng con nít kia, aiz… không biết nàng đang làm gì nhỉ…

đang suy nghĩ thì hắn không hề chú ý đến một bóng dáng nhỏ nhắn mặc đồ màu vàng phục sức tú lệ bước vào.

Uyển chuyển thân mình lượn sau lưng hắn, đôi tay búp măng để lên vai hắn mà xoa bóp, miệng nhỏ thì thổi khí lên lỗ tai hắn :

- điện hạ nha… ngươi đang nghĩ gì thế…

hắn hơi giật mình rồi xoay đầu lại nhìn người nọ.

một khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, môi đỏ chúm chím, mắt phượng đầy sức quyến rũ nhìn hắn.

nữ nhân chừng 19, 20 tuổi dắt tay lên cổ hắn nở một nụ cười quyến rũ, âm thanh ngọt ngào vang lên :

- người ta mỏi chân quá à…

hắn tỉnh người rồi mỉm cười, ôm vòng eo nhỏ nhắn rồi chuyển người nàng ta ngồi lên đùi hắn.

mỹ nhân thuận thế dựa vào ngực hắn, ngón tay vẽ vòng tròn nũng nịu :

- sao mấy bữa nay chàng không đến chỗ ta nha…

hắn cười cười :

- ta bận chuyện đại sự thiệt mà…

nàng ta liếc mắt ai oán nhìn hắn :

- thiệt không ? hay là đến phòng người khác rồi… nếu thế thì cứ nói thẳng cho thần thiếp biết… sao cứ vòng vo tam quốc thế…

nhìn nước mắt mỹ nhân kiều mị sắp sửa chảy ra, hắn không khỏi thở dài rồi ôn nhu xoa xoa lau đi nước mắt nàng :

- luyến trắc phi của ta từ khi nào đã mất tự tin như thế rồi… nàng không biết người ta sủng ái nhất vẫn là nàng sao…

mỹ nhân dẫu dẫu môi :

- ai kêu chàng có nhiều thiếp thất như thế chứ… làm lòng người ta không khỏi lo lắng…

hắn ôm nàng ta vào lòng xoa xoa tấm lưng ong :

- ngoan… nàng chỉ cần chờ một thời gian nữa thì ta sẽ tặng nàng chức vị hoàng hậu được không…

trong mắt nàng ta lóe lên tia sáng rồi tắt ngóm đi, khuôn mặt giận dỗi, bàn tay hơi đánh nhẹ lên ngực hắn :

- làm như người ta tham lam lắm ý… người ta chỉ muốn bên cạnh chàng thôi…

nàng ta ôm chầm lấy hắn, nhưng khóe miệng không ai để ý mà nở một nụ cười hài lòng ngoan độc.

không uổng công nàng hại thảm thái tử phi này đến thái tử phi khác… hừ, dám cướp ngôi vị hoàng hậu của ta ư… ngoài ta ra không ai xứng đáng…

nhìn nữ nhân nũng nịu trong lòng, hắn không khỏi nở nụ cười lạnh…

ả ta tưởng hắn tin tưởng ả sao… mọi nhất cử nhất động của ả đều nằm trong lòng bàn tay hắn… nếu không phải phụ thân ả là tể tướng đương triều thì hắn đã không cho nàng ta vị trí thống lĩnh tam vị trắc phi còn lại rồi… nếu không cũng không phải chừa lại vị trí thái tử phi cho đám người con gái của tứ vị trọng thần thay nhau đớp mồi nhưng không bao giờ chạm đến được dù chỉ là một cọng lông chân…

không khỏi nghĩ đến cô gái kia… có lẽ trên thế gian này chỉ có nàng mới thật lòng với hắn…
Bình Luận (0)
Comment