Tĩnh Liên Chi Truyện

Chương 6

Từ lúc xãy ra tranh chấp với đám thê thiếp kia thì thời gian cũng lặng lẽ trôi qua được 3 ngày.

Một bóng người nhỏ nhắn ngồi trên ghế đá nhỏ, đôi mắt trong veo như không xác định được phương hướng nhìn về phía xa xăm, đôi tay nâng má mủm mỉm hồng hồng.

Nữ nhân đằng sau thở dài một cái, nàng cực kỳ nhanh nhạy bắt chước theo lời nàng ta nói với khuôn miệng đầy biểu cảm:

- Chủ tử sao ngài chẳng có việc gì để làm thế hả, cả ngày chẳng làm cái gì ra hồn… không ăn thì lại ngủ… không ngủ thì lại tự kỷ thẫn thờ ngồi ở đây… ngươi cũng nên hoạt động một chút cho co giãn gân cốt… nếu không thì sẽ có ngày bị lão hóa sớm đấy…

Đang nói giữa chừng thì nàng ta phát hiện hành động của nàng, không nhịn nổi mà hét ầm lên :

- Chủ tử !!!??? người làm cái gì thế… người đàng hoàng cho nô tỳ thấy được không… ôi, người ra mà xem… chủ tử nhà ai cũng đoan trang hiền thục… ai mà như… chủ tử !!!!

Nhìn vị nữ tử thái độ không một chút hối cãi kia mà nàng tức muốn điên lên.

- Gì ?

Nàng ngây thơ nhìn nữ nhân mới 20 tuổi đầu đang dùng một tốc độ nhanh hơn tên bắn hóa thành một bà cụ 60.

- Sao người có thể vô lương tâm thế hả ?

Nàng cãi lại :

- Vô lương tâm tốt chứ sao… không thèm quan tâm người ta trêu chọc mà vẫn bơ đời hưởng thụ…

Nàng ta mặt giật giật, hỏi ngược lại nàng :

- Có biết cái hành động đó gọi là gì không ?

- Là gì?

Nàng tò mò.

Nàng ta mặt khinh khỉnh trả lời :

- Cái đó đã vượt quá phạm trù vô lương tâm rồi… nó đang sắp vượt qua mức sâu gạo rồi đấy…

Nàng chu chu môi khó hiểu :

- Sâu gạo với vô lương tâm có gì khác nhau a… mà sâu gạo thì sao, có đụng chạm ai đâu mà sợ…

Dùng ánh mắt không thể tin nổi tin nhìn nàng, phán một câu :

- …Lây thêm bệnh vô sỉ rồi đấy…

- Gì chứ !!!



Cuộc sống " nhàn hạ " của nàng cứ thế êm ả trôi qua…



Một tháng sau, lễ hội hưởng cảnh quốc hoa " đầu sư tử " của thương minh quốc diễn ra.

(mm : nói dân gian là hoa bồ công anh ợ… :v)

Người dân trong vương quốc đều nhộn nhịp cùng nhau đến những cánh đồng lúa trải rậm khắp lãnh thổ, những đóa sư tử đầu nở rộ đẹp đẽ.

Tuy quốc hoa không có mùi hương ngào ngạt như hoa hồng nhưng đổi lại mỗi khi hoa nở thì hàng ngàn những bông hoa nhỏ xù xù mềm mại đều lần lượt tách ra khỏi chủ mẫu rồi bay bay theo làn gió, bập bềnh trôi nổi khắp các đồng bằng, ruộng lúa chín vàng.

Những đứa trẻ con thì dùng lá dâm bụt trộn với một loại bột được dùng để giặt đồ, đổ thêm chút nước để làm thành chai nước bong bóng.

Miệng nhỏ nhắn đáng yêu chu chu môi thổi qua tấm màn nước giặt bảy sắc để tạo nên những bong bóng bằng nước đẹp lung linh theo làn gió mà bay đi tứ xứ.

Hoa sư tử kết hợp với chùm bong bóng nước bay bay theo làn gió tạo nên một khung cảnh lãng mạn xinh đẹp cho mùa hạ nắng vàng.

Cũng theo những bộ truyện ngứa ngáy tâm hồn khác thì cảnh càng đẹp, thời tiết càng tốt, trời càng về khuya thì những vụ mờ ám ngoại tình lại bắt đầu sinh sôi nảy nở với một tốc độ chóng mặt.

Nam thanh nữ tú thay nhau hò hẹn đến những thung lũng xinh đẹp, chọn nơi rừng gú làm nhà, yên tĩnh làm hương vị.

Giống như nữ chính chúng ta hiện tại vậy, hiện cô nàng đang nhón chân đi từng bước qua một bờ suối sau khi cố gắng vượt rào qua bức tường xây quanh đông cung.

Lấy tay nhỏ xoa xoa nếp áo nhăn nhúm, nàng nhún nhẩy vui vẻ đi qua hàng loạt trận pháp phức tạp của cửu luân tử tinh trận được thiết trí tinh diệu ở khu rừng bao bọc hoàng cung thương minh quốc.

Hừ ! tuy nàng vô dụng nhưng dù sao cũng là con cháu của ngọc gia huyền thoại nổi tiếng về trận pháp… cái thứ trận pháp cấp một này cũng chẳng làm khó gì được nàng…



Sau khi thời gian trôi qua được một khắc thì nàng cuối cùng cũng vượt qua được khu rừng.

Tên trận pháp sư chết tiệt… cái thứ ăn ở gì nhỏ mọn thế… sắp ra khỏi khu rừng thì nàng chợt phát hiện ra một trận pháp rất hiểm độc… hừ hừ nếu mà nàng không kịp nhận ra thì đã trở thành một con nhím rồi…

Ta hận… ta hận…

(mm : có lão già nào đấy đang ngồi ăn thịt nướng ở hang động đang hắc xì liên tục…)



Đi qua khu rừng thì xuất hiện một cánh đồng bồ công anh tuyệt đẹp.

Màu trắng tinh khiết bao phủ khắp từng mảng từng mảng, những ngọn đồi xa xa cũng tràn đầy sắc trắng tinh khôi.

Những bông hoa nho nhỏ li ti khẽ bay bay theo làn gió, xõa lên tung bay khắp không trung.

Thỉnh thoảng có thể thấy vài cây táo rừng đã tồn tại vài chục năm đứng vững vàng trên triền đất, những quả táo chín đỏ mọc đầy trên cây, nặng trĩu đến nỗi suýt một sải tay nữa là đụng đến đất mẹ.

Tay nhỏ nhắn khóe léo ngắt từng trái một bỏ vào một túi nhỏ bên hông.

Sờ sờ cái túi đầy ụ rồi nàng mới luyến tiếc buông tha, phóng khinh công bay thẳng đến khu phố phồn hoa cách đây nửa dặm.

Trời chiều mềm mại chiếu ánh sáng lên bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu ấy như muốn khắc sâu vào tâm khảm người nào đó đang ngắm nhìn với trái tim đang rung động nhè nhẹ.

…Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi…



Nàng nhanh nhẹn len lỏi qua dòng người đông đúc để đi đến chỗ hẹn cũ.

… Không biết hắn còn chờ nàng không…

Dù sao thì cũng cả tháng không gặp nhau rồi…

Aiz… thật khổ…

Lúc nàng còn đang vừa nghĩ vừa đi thì không biết từ lúc nào đã đến đoạn sông hẹn cái người kia rồi.

Nhìn bóng lưng cô tịch đang ngồi quay lưng trước mặt lòng nàng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Nhiều lúc làm tên ngốc cũng không tệ nhỉ…

(mm : ca ấy không phải tên ngốc đâu ạ… :v)

Đôi môi nở một nụ cười thật đẹp, miệng khẽ nói :

- Ngươi vẫn đợi ta sao…



Hắn còn đang ngơ ngác buồn buồn ngồi trên ghế đá thì chợt nghe có ai gọi mình từ sau lưng, nhíu mày khó chịu định mắng thì chợt im lặng nhìn bóng dáng mong chờ từ lâu.

Những lời muốn nói dường như quên hết đi, lúng túng không biết nói gì nhưng cuối cùng cũng mở miệng hỏi :

- Ngươi còn nhớ ta sao ?

Nàng cười cười, rồi nhảy qua ban công, đặt bàn tọa xuống ghế đá, nháy mắt đưa tình với hắn :

- Nhớ bổn đại gia hửm…

Miệng hắn co giật nhưng vẫn cố làm biểu cảm ngây thơ, mặt hơi ửng đỏ, quay mặt đi:

- Ngươi nói gì thế…

Lấy ngón tay giữ cầm hắn rồi xoay mặt hắn lại đối diện với nàng, ngón tay hư hỏng đưa lên xoa xoa môi mềm của hắn:

- Thật chứ!?

Hắn không tự nhiên cúi đầu xuống lẩm bẩm:

- Biết rõ rồi còn hỏi…

Nàng giả ngu, đôi tai hơi kéo đến gần miệng hắn:

- Hửm…

Lòng hắn giận bốc khói xèo xèo lên, nhưng chợt nghĩ ra chủ ý gì đấy, đôi mắt lóe lên tia gian xảo rồi rất nhanh biến mất.

Hắn ám muội nói:

- Đó là…

Lời còn chưa nói xong thì hắn liền hạ một nụ hôn thật nồng hậu lên má nàng làm nó ửng đỏ cả lên.

Nàng phản ứng rất nhanh lấy tay che lại, lùi xa hắn ra.

- Ngươi… ngươi…

Hắn nháy mắt:

- Ngươi muốn đáp án còn gì…

Đôi môi run rẩy, nàng lắp bắp phát ra câu nói làm hắn tức hộc máu:

- Ngươi ở dơ quá! Nước miếng không đây này…

Không tin nổi nhìn nàng, hắn kéo mặt nàng lại nhìn.

Kéo đôi tay đang che lại kia, trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt.

Trời ạ… không mất hình tượng đến mức đó chứ…

Lúc mở ra thì chỉ xuất hiện một dấu hôn đỏ chót, hắn nghi hoặc lấy ngón tay sờ sờ…

Uy… không có nước miếng mà…

Còn chưa kịp hoàng hồn thì một nụ hôn nóng bỏng nước miếng tung tóe đã hướng má hắn mà hôn một cái.

Tác giả của nụ hôn nhanh chóng nhảy ra chỗ khác tránh xa hắn ra, nở một nụ cười toe toét.

- Dám hôn lén ta… ta trả thù ngươi…

Hắn mặt ngu ngu rồi không nhịn nổi mà cười ngây thơ như một đứa con nít.

A a… hắn bị người ta ăn đậu hũ rồi nha… nhưng… nhưng sao lòng hắn như đang nở hoa thế này…

(mm : :v )

Lòng là thế nhưng hắn vẫn giả ngu khóc lóc lấy tay che mặt, làm như vô tội cô vợ nhỏ khúc khích :

- Ô ô… sao nàng dám ăn hiếp ta… ta vô tội mà…

Nàng đang tâm trạng cao hứng vì được ăn đậu hủ nam nhân, chợt thấy hắn như thế thì trong lòng không khỏi lo lắng.

- Ngươi không sao chứ ?

Nắt hắn lóe lên tia sáng giảo hoạt nhưng vẫn làm bộ làm tịch giả tội nghiệp hơn :

- Ngươi nghĩ xem… hành động như thế có quá đáng không… có biết hành động đó gọi là gì không hả… ăn hiếp gái… à không… trai nhà lành đó…

Nàng ngớ người rồi rất nhanh cãi lại :

- Nói láo… nam nhân các ngươi thì có gì để mất chứ…

Hắn mặt hầm hầm không tin nhìn nàng :

- Ai nói không có…

- Thế cái đó là cái gì !!!???

Nàng tò mò hỏi.

Hắn mặt hơi thẹn đỏ, hai ngón cái chạm vào nhau :

- Trinh tiết nha…

( mm : ọe…)

Nàng tức giận bùng nổ, khí huyết công tâm, ngất xỉu tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment