Chương 100: Ra Tay Tàn Nhẫn
Vẻ mặt của Chu Hạ thay đổi, gã liếc nhìn bài trí trong phòng, ánh mắt biến sắc.
Đây không phải là phòng tiếp khách, cũng không phải là phòng chờ.
Đây có vẻ giống... một căn cứ cỡ lớn!
Nào là thiết bị tập thể lực, súng ống đạn dược, dường như cái gì cũng có, nên bảo là kho quân dụng thì đúng hơn!
Đây là đâu?
Chu Hạ có phần không yên lòng, nơi này mà một người ngoài như ta cũng có thể tiến vào sao?
Sắc mặt người phụ nữ bên cạnh gã cũng thay đổi.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy không ít khẩu súng hạng nặng cũng như vài món vũ khí tối tân khác, thậm chí còn có một khẩu pháo nhỏ đang được bày khắp phòng.
Chết tiệt!
Đây mà lại là nơi một người bình thường có thể tùy tiện đến uống trà?
Hai người bọn họ bất chợt cảm thấy vô cùng lo lắng và thấp thỏm, chúng ta chỉ định đến bắt quàng làm họ với Lý Hạo, cớ sao lại tới đây rồi?
Mà Lý Hạo lúc này đã đóng cửa xong.
Hết sức hài lòng!
Đối phương phối hợp rất tốt, không có bất kỳ hành động phản kháng nào.
Đương khi Chu Hạ còn đang sững sờ, Lý Hạo từ phía sau bỗng vỗ vỗ vai gã, mỉm cười nói: "Chu ca, nơi này không có ai, thật yên tĩnh..."
Khoảnh khắc tiếp theo, đầu gối uốn cong.
Húc lên một cái!
Ầm!
Một tiếng vang giòn giã, Chu Hạ cố hết sức vặn vẹo thân thể, tránh đi điểm trọng yếu, nhưng lại bị Lý Hạo dùng đầu gối húc vào phía sau, đau đớn lập tức truyền khắp toàn thân!
Có biến rồi!
Bấy giờ Chu Hạ mới biết chính mình đã bị lừa.
Hơn nữa ngu xuẩn hơn là chính gã còn chủ động ‘giao hàng tận nơi’!
Ở bên cạnh, sắc mặt người phụ nữ kịch biến, không nói hai lời, cấp tốc cúi xuống rút ra một con dao găm trong ống quần, đâm thẳng về phía Lý Hạo!
. . .
Ở sâu trong tầng hầm, vào lúc này có một vài người đang quan sát trong im lặng.
Lưu Long cũng ở đây!
Ánh mắt ông ta có phần phức tạp.
Được lắm, đóng cửa đánh chó, gậy ông đập lưng ông!
Chuyện này… nhất thời khó mà tin được.
Lý Hạo là kẻ nhát gan sao?
Ta cảm thấy hắn là kẻ gan to bằng trời mới đúng!
Đây là chuyện mà người bình thường dám làm à?
"Hắn mà còn sống vượt qua đại chiến sắp tới, e rằng trong tương lai sẽ là một kẻ tàn nhẫn!" Ngô Siêu tặc lưỡi cảm khái.
Trần Kiên mập mạp đứng bên cạnh cong khóe môi lên, trong lòng thầm nghĩ, đứa trẻ này... hư hỏng thật!
Vân Dao và Liễu Diễm thì không nói gì, chỉ im lặng chăm chú quan sát.
Một hồi lâu, Lưu Long thấp giọng nhận xét: "Tính ra cũng là một đối thủ vừa tầm. Một người là Trảm Thập, một người thì chưa đến nhưng cũng là kẻ đã trải qua huấn luyện! Rõ ràng tổ chức này không yếu, chỉ là hai tên tốt thí theo dõi mà đã có tồn tại Trảm Thập!"
Cảnh giới Trảm Thập nghe thì chẳng ra sao, nhưng Lưu Long biết, toàn bộ Ngân Thành với dân số một triệu người, võ sư Trảm Thập và Tinh Quang Sư e rằng cũng chưa tới trăm vị.
Vạn người chưa chắc có được một!
Vậy mà bây giờ, nơi này đã có một, mấu chốt đây chỉ là một kẻ theo dõi.
Lý Hạo là lần đầu thực chiến, liệu hắn có đối phó nổi với hai người kia không?
Cho dù hai người bọn họ đều bị hắn tính kế, nhưng nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ không phải người mới mà đều là kẻ già đời.
Bấy giờ, năm thành viên của đội săn quỷ đều chú mục quan chiến.
. . .
Giữa phòng.
Lý Hạo chiếm được ưu thế, không nói hai lời liền tiếp tục công kích!
Hổ vồ!
Hai tay hóa móng vuốt, ra tay không chút lưu tình.
Lý Hạo coi lần này như một thử thách trong buổi ‘lễ trưởng thành’ của hắn, chỉ cần đánh bại được bọn họ thì đó chính là món quà lớn nhất để chúc mừng hắn tấn cấp Trảm Thập.
Huyết ảnh muốn giết ta... vậy thì ta tuyệt đối không thể nằm im chờ chết.
Ta sẽ giết hai người phe các ngươi trước, ngay cả khi chỉ là tốt thí cũng phải khiến các ngươi tổn thất một phen!
Phốc phốc!
Hai tay hắn trực tiếp vồ lấy Chu Hạ, một trảo bổ xuống móc ra một mảng huyết nhục, huyết dịch bắn ra.
Lúc này cả người hắn cực kỳ kích động, tuy rằng vẫn hơi có một thoáng sợ hãi. Thế nhưng càng nhiều vẫn là hưng phấn.
Lão tử sợ các ngươi?
Huyết ảnh mà ở trước mặt lão tử thì Lý đại gia đây cũng dám xông lên liều mạng, huống chi các ngươi chỉ là người bình thường như ta!
"Gào!"
Hổ khiếu sơn lâm, tầng hầm lập tức biến thành bãi chiến trường - chiến trường thực tế đầu tiên của Lý Hạo.
Lý Hạo rít lên một tiếng, nhiếp hồn đoạt phách!
Màng nhĩ Chu Hạ bị chấn đến đau đớn, cảm giác màng nhĩ hệt như bị xuyên thủng, vốn không có lòng phòng bị nên nhất thời bèn rơi xuống thế hạ phong.
Đúng lúc này, Lý Hạo mượn lực dồn sức bay lên không trung!
Trong khi chiến đấu thì kỵ nhất là lăng không.
Đây là bài học mà ngày đầu tiên khi Lý Hạo đến đây, Trần Kiên đã dạy hắn.
Tuy nhiên, kẻ tu luyện Vượn thuật như Lý Hạo lại luôn thích lăng không.
Cũng chính vì bài học ngày đầu tiên mà Lý Hạo đã rút kinh nghiệm, hôm nay khi lăng không, Lý Hạo mượn lực cả hai chân, thoáng cái đã đạt đến độ cao chạm trần, một khắc sau đó, vừa rơi xuống liền liên hoàn ra cước.
Ầm!
Chu Hạ bị hắn đá bay.
Lý Hạo không lo được truy sát, bên người tức khắc vang lên một tiếng xé gió chói tai.
Một con dao găm hướng huyệt thái dương của hắn đâm tới!
Lý Hạo trở tay, trong nháy mắt móng vuốt đã chộp trúng cổ tay của người phụ nữ họ Nguyên, móng vuốt bộc phát ra lực lượng bén nhọn lập tức đâm sâu xuống, một tiếng gào thống khổ truyền ra.
Tay phải Lý Hạo nhanh chóng chộp lấy con dao găm đang rơi xuống, không nói hai lời, một phát liền dùng con dao trong tay đâm tới cổ tay người kia!
Tiếng hít khí vang lên.
Kim loại thấu tận xương, không phải im ắng mà là một tiếng vang thật lớn, xương cốt nhân thể thường rất cứng, nhưng con dao găm này cũng không phải vũ khí bình thường, chỉ cần một đao đâm xuống đã trực tiếp xuyên thấu xương cốt của đối phương!
"Aaa!"
Tiếng hét thống khổ chói tai của người phụ nữ vang vọng khắp phòng.
Lý Hạo làm như không nghe thấy, tiếp tục dùng tay trái siết chặt cổ đối phương, đẩy mạnh nàng ta vào tường!
Ầm!
Lại một tiếng vang lớn, không biết người phụ nữ bị gãy bao nhiêu cái xương nhưng Lý Hạo lại rút dao găm ra, ngay sau đó, một lần nữa hung hăng xuyên vào lòng bàn tay đối phương, trực tiếp đóng đinh tay phải của người phụ nữ vào tường!
"Lý Hạo!"
Phía sau, Chu Hạ bị đánh văng rơi xuống mặt đất thổ huyết, thấy người phụ nữ bị Lý Hạo đóng đinh vào tường thì gã kinh sợ gầm lên.
Quá tàn nhẫn!
Điều này hoàn toàn khác với thông tin mà gã thu thập được trước đó.
Tốt bụng, đơn giản, ngây thơ, trọng tình, nhút nhát...
Đây là miêu tả về Lý Hạo trong tài liệu gã thu thập được, đều là thông tin từ miệng nhiều người chứ không phải suy đoán ngẫu nhiên.
Bạn học cũ nhận xét về hắn, những câu chuyện từ hàng xóm ở chung cư, thậm chí là cả đánh giá của Tuần Kiểm Ti về Lý Hạo.
Tuy nhiên, chưa từng có ai nói rằng Lý Hạo là một kẻ độc ác và tàn nhẫn!
. . .
"Chậc chậc!"
Liễu Diễm lúc này cũng không nói nên lời, quả là chó cắn thường không sủa!
Động tác của Lý Hạo thậm chí khiến cho tay sát thủ già đời như nàng cũng cảm thấy có chút hung ác.
Người phụ nữ đối diện tuy tuổi tác có lớn một chút, nhưng dù gì cũng là một phụ nữ, kết quả Lý Hạo lại trực tiếp đâm gãy cổ tay đối phương, còn sợ đối phương trốn thoát nên quyết tâm đóng đinh bàn tay của nàng ta lên tường!
Đây thật sự là người mới thực chiến lần đầu sao?
Hắn ra tay còn ngoan độc hơn cả mấy kẻ lõi đời như bọn họ!
Xưa giờ mấy người trong đội săn quỷ chỉ toàn lực tấn công Siêu Năng Giả, thế nên nếu họ mà gặp phải một người phụ nữ thậm chí còn chưa bước vào Trảm Thập thì có khi Trần Kiên và Ngô Siêu đều sẽ chùn tay, đừng nói là quyết chiến tàn nhẫn như thế.
Lưu Long và những người khác vẫn tiếp tục theo dõi trận chiến, không nói một lời nào.
Đây là lần thực chiến đầu tiên của Lý Hạo... có lẽ là vậy?
Giờ phút này, kỳ thực đám người Lưu Long đều đang khó hiểu, thật vậy sao?
Đây thực sự là lần đầu tiên đứa trẻ này nhìn thấy máu?
Nhìn mà xem, thủ đoạn rất ngoan độc. Võ sư thuần túy trên thực tế rất ít sử dụng vũ khí, cho dù có dùng thì bọn họ vẫn là dùng của chính mình, Lý Hạo thì hay rồi, hắn trực tiếp đoạt lấy dao găm của đối phương, sau đó còn dùng luôn binh khí của họ để tấn công họ.
Dao găm dù sao cũng sắc bén hơn móng vuốt, một dao đâm xuống thế này thì bàn tay cô ả kia coi như phế chắc.
Một người phụ nữ chưa đạt tới cảnh giới Trảm Thập nhưng lại gặp phải Trảm Thập không giảng đạo lý như Lý Hạo... Hiển nhiên kết quả chính là bị nghiền nát hoàn toàn về mặt chiến lực.