Tại Ngân Nguyệt, người còn trẻ mà danh tiếng lại rất lớn thì không ai khác ngoài Ma Kiếm Lý Hạo.
Nhưng Lý Hạo dám đến Thiên Tinh thành ư?
Nàng cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Lý Hạo, càng xem lại càng thấy giống. Dĩ nhiên Cửu Long các phải có bức họa chân dung của Lý Hạo, có điều người trước mắt này vừa có điểm giống, lại vừa có điểm khác biệt.
Thấy Lý Hạo ngồi xuống, nữ quản lý không để nhân viên phục vụ động thủ, nàng tự thân tiến lên rót chén trà, nhỏ giọng nói: "Quý khách, đây là lá trà đã được ngâm qua sinh mệnh chi tuyền."
Lý Hạo uống một ngụm xong liền tỏ vẻ ghét bỏ, "Hẹp hòi thật! Thứ nước này đã pha loãng ra không dưới ngàn lần, đúng không?”
". . ."
Im ắng.
Nữ quản lý biết, người trước mắt đây mặc dù nhìn rất quê mùa, nhưng chỉ e là đã thật sự dùng qua sinh mệnh chi tuyền chân chính. Chính như lời hắn nói, chung trà chứa sinh mệnh chi tuyền này đích thực đã được pha loãng qua nghìn lần.
Nữ quản lý trầm mặc một hồi mới nhỏ giọng nói: "Sinh mệnh chi tuyền nguyên chất thì giá cả hơi đắt."
"Chỗ ngươi cũng bán thứ này à?"
Nữ quản lý đáp: "Không bán, nhưng nếu quý khách cần thì Cửu Long các có thể ưu tiên cung cấp cho quý khách một ít."
"Giá cả thế nào?"
"Mười vạn khối Thần Năng Thạch một giọt."
Lý Hạo cười lớn, "Nói đùa chắc? Với cái giá đó thì chẳng phải một chén trà này trị giá 100 khối Thần Năng Thạch?"
"Ly đầu tiên là quà tặng miễn phí dành cho phòng đặc biệt, dùng thêm mới tốn phí."
“Bao nhiêu?”
“500 khối Thần Năng Thạch một ly”.
Lý Hạo cười cười, đắt không? Rất đắt!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu ngươi có mười vạn khối Thần Năng Thạch nhưng lại không tự thu hoạch được sinh mệnh chi tuyền, nay có người nguyện ý bán ra thì ngươi có mua không?
Có!
Lý Hạo từng tìm tiểu thụ, tiểu thụ thu hắn một vạn khối một giọt, ngoài ra còn thu một lượng lớn phí thủ tục.
Có điều tại đây lại bán giá cao gấp 10 lần.
Lý Hạo cũng không nhiều lời thêm, hắn nhìn lên màn hình lớn, bấy giờ trên đó đang chiếu cảnh hai vị Siêu Năng Giả đại chiến sinh tử trên lôi đài, cả hai đều là Nhật Diệu, đánh nhau hết sức kích thích.
Lý Hạo chỉ nhìn lướt qua rồi lại liếc mắt nhìn lôi đài nằm giữa phòng, "Lôi đài này để làm gì?"
"Chỉ cần quý khách thích thì có thể yêu cầu người khác đến đây biểu diễn, hoặc là quý khách cùng quý nhân khác có chút tranh chấp thì cũng có thể dùng nơi này tiến hành giải quyết."
Nữ quản lý giải thích: "Tính tư mật của nơi này được bảo đảm tuyệt đối, vả lại nơi đây đều là do cường giả đỉnh cấp chế tạo, tứ phía xung quanh lôi đài còn có bình chướng phòng ngự do Siêu Năng Giả bố trí, sẽ không để cho năng lượng thần bí lan tràn ra ngoài."
"Trách không được phí phòng lại mắc như vậy!"
Lý Hạo gật đầu, lại nhìn dụng cụ ăn uống bằng thủy tinh trên bàn, hắn hỏi: "Đều là đồ dùng Thần Năng Thạch đỉnh cấp chế tạo phải không? Không sợ bị người ta mang đi à?"
Nữ quản lý cười đáp: "Không đâu, người có thể đến đây thì đều là khách quý!"
Ngụ ý rằng, không có khả năng có kẻ đến đây trộm đồ.
"Cái bát này trông như đá năng lượng dùng để tu luyện." Lý Hạo tiện tay cầm lấy một cái bát trên bàn, khẽ cảm khái: "Chỉ tính riêng thứ này mà ném ra ngoài thì hẳn là tới Tam Dương cũng phải tranh nhau vỡ đầu! Mà tại đây thì chỉ được dùng làm bát ăn cơm. Quả nhiên Hoàng thất và Cửu Ti đều là những kẻ có tiền."
Hầu Tiêu Trần cười cười, "Nếu không phải vậy thì sao người người đều đua nhau tranh quyền đoạt lợi? Đây chính là đặc quyền dành cho tầng lớp thượng lưu. Ngươi nhìn xem, chẳng phải bây giờ ngươi cũng đang ngồi đây hưởng thụ những thứ này sao? Nhìn Siêu Năng Giả biểu diễn, ăn một bữa cơm tốn đến mấy trăm ngàn khối Thần Năng Thạch…"
Lý Hạo cười bảo: "Ta chỉ là đến để tăng thêm một chút kiến thức, mở mang tầm mắt mà thôi, chứ ta không hưởng thụ nổi mấy thứ này.”
"Ngươi còn thiếu chút tiền ấy?"
"Không thiếu."
Lý Hạo nói: "Ta đoạt bảo khố của Từ gia, thu về hơn một triệu khối Thần Năng Thạch, xem như thu hoạch không nhỏ. Nhưng ăn một bữa cơm tại đây thì chí ít cũng phải tốn đến mấy ngàn khối, một ngày ăn ba bữa, mỗi ngày tiêu hơn một vạn, thế thì chẳng phải ba tháng sau là ta phá sản à?"
Bên cạnh, nữ quản lý toàn thân run rẩy.
Cuối cùng thì nàng cũng biết người này là ai.
Lý Hạo thở dài nói: "Vốn ta còn tưởng rằng mình phát tài rồi, là một phú hào phú khả địch quốc! Nào ngờ đến Thiên Tinh thành rồi mới biết trên đời này còn có địa phương chi tiêu cao như thế. Tính ra Từ Khánh mà đến đây thì chỉ e cũng chỉ là dế nhũi mà thôi."
Hầu Tiêu Trần bật cười, "Không đến mức đó. Bảo khố Từ gia mà ngươi đoạt được chỉ là một phần tài khố của gia tộc họ Từ. Có ai lại đem toàn bộ tài phú của cả dòng tộc đặt hết trong khố phòng của một nhánh trong tộc? Ngươi cho rằng cha của Từ Khánh từ đâu mà xuất hiện?"
"Hẳn là trốn tránh trong di tích, không sai, di tích sẽ an toàn hơn bên ngoài một chút!"
Nghĩ đến đây, Lý Hạo nghi ngờ hỏi: "Lẽ nào bọn chúng chiếm đoạt quân khố trong di tích?”
"Bình thường thôi."
Hầu Tiêu Trần nói: "Không nói đâu xa, ngươi nghĩ trong Chiến Thiên thành có quân khố không?"
"Có!"
Lý Hạo nghĩ tới điều gì đó, hơi kích động: "Thế nhưng Chiến Thiên thành đâu có tùy tiện cướp đoạt. Chiến Thiên quân có đến 1 triệu người, Hoàng Kim chiến sĩ cũng có hơn mười vị, còn có các đại nhân vật phía trên, cũng đúng. . . Khẳng định là giàu đến chảy mỡ!"
Những lời này vừa thốt ra, nữ quản lý và mấy vị nhân viên phục vụ đều thấy tê dại cả da đầu.
Trước kia cũng không phải chưa từng có đại nhân vật nhắc đến việc lớn ngay trước mặt các nàng. Thế nhưng bọn họ sẽ không nói trực tiếp, rõ ràng như vậy.
Càng nghe thì trong lòng mọi người càng thêm rúng động.
Nữ quản lý cảm thấy, mình không phải là người chưa từng gặp qua nhiều đại nhân vật. Cục trưởng hay phó cục trưởng Cửu Ti, thậm chí Vương gia hay Quốc công thì nàng cũng thường xuyên nhìn thấy.
Người nào mà địa vị chẳng cao hơn so với Hầu Tiêu Trần?
Nhưng giờ phút này… Nàng nghe Lý Hạo và Hầu Tiêu Trần trao đổi mà bỗng nảy sinh xung động muốn rời đi, nàng không muốn biết quá sâu những chuyện bọn họ đang bàn.
Mà Hầu Tiêu Trần vẫn thản nhiên cười nói: "Ngươi hiểu rõ là tốt. Cho nên ngươi có thể so độ giàu có với ta, nhưng nếu ngươi cho rằng chỉ mới đoạt được bảo khố của một nhánh nhà Từ gia mà đã so tài phú của bản thân với cục trưởng Cửu Ti thì chính là nằm mơ!"
"Từ gia đích thực là một trong tam đại Quốc công phủ, nhưng thứ nhất là ngươi chưa đoạt được bảo khố hạch tâm của chúng; Thứ hai là Từ gia tuy trấn thủ phương Đông, nhưng phương Đông lại không phải do một nhà bọn họ làm chủ. Phải biết, dù là Từ gia thì vẫn phải dâng lễ nộp thuế cho Cửu Ti. Căng hết cỡ thì Từ gia cũng chỉ khống chế được 10 hành tỉnh, mà Cửu Ti thì khống chế toàn bộ!"