Một lát sau, cửa bị gõ vang.
“Vào đi.”
Vợ chồng Dương Sơn vào cửa, tuy rằng Dương Sơn đã bước vào Thuế Biến kỳ nhưng thái độ với Lý Hạo vẫn rất khách khí, y tươi cười nói: “Lý đô đốc, đã sắp xếp xong rồi, lão Hạ nói rằng hoàng thất đã triệu gọi nên hắn đi trước, sau này đến tìm ngươi sau.”
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Dương Sơn hỏi: “Lý đô đốc, chúng ta... Đô đốc có gì muốn phân phó không?”
Dương Sơn còn khách khí hơn cả trước đó, bởi vì bản thân Lý Hạo chính là một cường giả!
Giết chết Ngô Dũng, trấn áp Lưu Sa, Lý Hạo không phải kẻ yếu trong như trong tưởng tượng của kẻ khác, hoặc nên nói rằng hắn còn mạnh hơn cả lời đồn đại, 1 người còn trẻ tuổi mà đã như vậy, còn có thể giúp mọi người tiến bộ, sau lưng có một đám chỗ dựa...
Đối với Dương Sơn mà nói, Lý Hạo là một chỗ dựa không tồi.
Y là Thuế Biến kỳ, có thể ra ngoài thành lập thế lực.
Sau đó thì sao?
Chờ bị kẻ khác hợp nhất hay là tự mình làm nên sự nghiệp?
Đừng đùa!
Không có át chủ bài, không có nội tình mà đòi đấu với 3 tổ chức lớn và Cửu Tư hoàng thất ư?
Dương Sơn không phải kẻ ngốc.
Hơn nữa y cảm thấy có lẽ cơ duyên để bước vào Thần Thông cảnh nằm ở chỗ Lý Hạo.
Lý Hạo mỉm cười nhìn y, chậm rãi nói: “Dương tiền bối đừng khách khí như vậy...”
“Không không, tiền bối cái gì chứ!”
Dương Sơn cười xán lạn: “Không phải chúng ta đã gia nhập Thiên Tinh đô đốc phủ sao? Đô đốc cứ gọi ta là lão Dương hoặc là Dương tuần kiểm đều được, nếu gọi tiền bối thì khách khí quá.”
Lý Hạo nhìn y một hồi, nhẹ giọng nói: “Đừng vì cái trước mắt mà khom lưng, eo đã cong xuống rồi sẽ rất khó thẳng lại, hơn nữa tình huống còn phức tạp hơn các ngươi tưởng, sẽ có nguy hiểm, hôm nay chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Trông Dương Sơn có vẻ lỗ mãng nhưng thực tế thì y là một kẻ khôn khéo, y vội vàng cười nói: “Thời buổi này, trừ khi là kẻ vô địch, nếu không thì có ai không khom lưng chứ? Mạnh như Hầu bộ trưởng mà cũng khom lưng đấy thôi. Tuy nguy hiểm nhưng cũng có cơ hội, chúng ta đã bước lên con đường này thì không còn đường lui nữa! Hơn nữa, trừ đô đốc ra, còn ai nguyện ý trở mặt với Quốc công phủ vì chúng ta chứ.”
Lý Hạo cười: “Ta thì có thể à?”
“Làm nhiều quen tay!”
Dương Sơn tươi cười: “Không sợ Cửu Tư, không sợ 3 tổ chức lớn, không sợ bảy đại thần sơn... Vậy thì Lý đô đốc sẽ sợ An Quốc Công ư?”
Lý Hạo cười lớn: “Dương tiền bối nói hay lắm, quả là bạn tốt của Nam Quyền tiền bối!”
Dương Sơn cũng tươi cười xán lạn.
Lý Hạo mỉm cười gật đầu: “Vậy phiền Dương tuần kiểm giúp ta một chuyện.”
“Đô đốc xin cứ nói!”
Dương Sơn vui mừng, điều này chứng tỏ Lý Hạo đã đáp ứng.
Đây là chuyện tốt!
Về sau lão tử cũng có thể cáo mượn oai hùm... Phi, cũng có thể quang minh chính đại xuất hiện, khiêu khích An Quốc Công, ngươi tới đánh lão tử đi, lão tử tìm được chỗ dựa rồi!
Lúc trước ta phải trốn đông trốn tây, giờ mà ta còn sợ ngươi nữa thì ta là thằng hèn.
Lão tử đổi chỗ dựa, người ta dám khai chiến với Cửu Tư, An Quốc Công ngươi có lợi hại hơn Định Quốc Công không?
“Nhân lúc đang rảnh, Dương tuần kiểm đi Bắc Hải một chuyến...”
Dương Sơn khẽ biến sắc.
Lý Hạo nhẹ giọng nói: “Đến Bắc Hải tìm Bắc Hải Vương của đoàn hải tặc Tinh Quang, nói với hắn rằng chái trai hắn ở trong tay ta... Có lẽ hắn đã biết rồi, có lẽ đứa cháu này cũng chẳng quan trọng lắm. Nhưng có thể thử nhờ hắn xem có thể làm giúp ta một chuyện được không.”
Dương Sơn có chút khẩn trương: “Đô đốc nói tiếp đi.”
“Ta muốn đầu Bạch Sa!”
Lý Hạo bình tĩnh nói: “Bảo hắn đưa đầu Bạch Sa tới đây, ta sẽ thả cháu trai hắn rời đi, còn miễn phí đưa thêm một vị Húc Quang.”
Dương Sơn nhẹ nhàng thở ra: “Chuyện này thì đơn giản. Đối với hắn mà nói nó chẳng tổn thất gì, Bạch Sa là 1 trong tám đạo tặc Bắc Hải, đoàn hải tặc Tinh Quang cũng muốn sát nhập bọn họ, có lẽ việc giết Bạch Sa đã nằm sẵn trong kế hoạch của bọn họ rồi!”
Điều kiện của Lý Hạo không quá đáng chút nào.
Nhưng nguyên nhân khiến Lý Hạo đòi đầu Bạch Sa... Nghe nói hai bên có xung đột nhưng Dương Sơn không quan tâm lắm, y chỉ sợ Lý Hạo sẽ bảo y đi lấy đầu Bắc Hải Vương.
Bắc Hải Vương ít nhất cũng là Thuế Biến kỳ.
Râu Đỏ của Đông Hải còn đạt đến rồi thì càng đừng nói đến Bắc Hải, hải tặc Bắc Hải rất mạnh, không thì khó có thể dừng chân ở phương Bắc, bên Đông Hải thì có Định Quốc Công phủ nắm giữ, nhưng phương Bắc rất dã man, muốn phát triển ở đây thì có lẽ phải đi đánh hạ địa bàn mới được.
“Vậy thôi! Ngoài ra, sau khi gặp Bắc Hải Vương xong thì hãy đi tìm Lưu Long Ngân Nguyệt.”
Hắn ném cho y một cái nhẫn trữ vật: “Giao cái này cho Lưu Long đoàn trưởng, bảo hắn giúp ta tìm vài thứ, hắn biết ta cần gì, cứ nói đế cung là được.”
Dương Sơn tiếp nhận nhẫn trữ vật, hơi tò mò bên trong có gì.
Lý Hạo thản nhiên nói ra: “Trăm vạn Thần Năng Thạch, 20 kiện Nguyên Thần Binh. Dương tiền bối có thể mang theo Tần Liên tiền bối cùng đi.”
Dương Sơn điên cuồng nuốt nước miếng.
Cái gì?
Trăm vạn Thần Năng Thạch!
20 kiện Nguyên Thần Binh!
Da đầu y tê dại, trái tim đập điên cuồng, y run rẩy lên tiếng: “Chuyện này... Đô đốc, hay là... đổi người khác đi...”
Đây là một con số thiên văn đối với bất cứ ai.
Y không thể tưởng tượng nổi tại sao mới quen biết Lý Hạo một ngày mà Lý Hạo đã dám giao thứ này cho y.
Thật đáng sợ!
Đáng sợ đến mức khiến y cảm thấy Lý Hạo đang thử mình, y sợ rằng sắp tới sẽ xảy ra vấn đề nào đó.
Lý Hạo chỉ bình tĩnh nhìn y: “Nếu trăm vạn Thần Năng Thạch cũng có thể khiến ngươi nổi lòng chiếm đoạt rồi lẩn trốn thì sao ta có thể tin tưởng rằng ngươi sẽ bán mạng vì ta? Nếu ngày hôm nay ngươi không coi trọng nó, thì sau này nếu có người muốn ngươi lấy mạng Lý Hạo ta... ngươi nói xem, ngươi sẽ đòi cái giá bao nhiêu? Trong thiên hạ này có ai nguyện ý dùng số tiền lớn hơn thế để thu mua ngươi không? Giết ta nguy hiểm hơn hay hiện tại chiếm đoạt chạy trốn nguy hiểm hơn, tiền bối tự nghĩ đi. Vậy nên tiền bối cứ cầm đi, ta không muốn uy hiếp ngươi, tiền bối có thể mang theo Tần Liên tiền bối cùng đi.”
Tần Liên nói thẳng: “Đô đốc nói đùa! Hiện tại đô đốc không có đủ thủ hạ để dùng, ta là siêu năng ám hệ, có thể làm việc giúp đô đốc, Dương Sơn ở lại cũng chẳng để làm gì, hiện giờ không khai chiến, hắn lưu lại cũng vô ích!”
Dứt lời, nàng nhìn về phía Dương Sơn: “Ngươi đi đi, hoàn thành trọng trách đô đốc giao cho ngươi!”
Dương Sơn nhìn vợ mình rồi cắn răng gật đầu, trầm giọng nói: “Đô đốc yên tâm, Dương Sơn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, trừ khi ta chết, nếu không đồ ngài giao chắc chắn sẽ không thiếu mất thứ gì!”
Giọng y hơi run rẩy.
Trăm vạn Thần Năng Thạch, 20 kiện Nguyên Thần Binh...
Lý Hạo thật đáng sợ.