Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112: Ngày Mưa Tới

Chương 112: Ngày Mưa Tới Chương 112: Ngày Mưa Tới

Chương 112: Ngày Mưa Tới

Đội chấp pháp.

Văn phòng đội trưởng.

Ánh mắt Lưu Long kỳ quái, nhìn chằm chằm Hắc Báo hồi lâu, đột nhiên thở dài một tiếng, "Người không bằng chó! Khốn nạn! Con chó của hắn còn biết hô hấp, hơn nữa còn là hô hấp pháp trong Cửu Đoán Kình của Lưu gia chúng ta! Tiểu cẩu, có phải ngươi quá thông minh rồi không? Ta mất mấy ngày mới học thành, ngươi thì hay rồi, tối qua xem Lý Hạo luyện tập một hồi lại học lỏm được?"

Đúng, ông ta phát hiện ra rồi.

Vì Hắc Báo có thói quen sử dụng hô hấp pháp, tuy rằng hô hấp của Hắc Báo rất nhẹ, hầu hết mọi người đều tự động ngó lơ, ai sẽ để ý tiết tấu thở của một con chó chứ?

Nhưng đây là hô hấp pháp gia truyền của nhà họ Lưu. Lưu Long đương nhiên sẽ nhận ra.

Kỳ thật vừa nãy Lưu Long cũng không cảm giác gì, đợi đến khi đưa Hắc Báo đi mới phát hiện nhịp thở của con chó này thật giống mình... Ông gần như chết lặng!

Một người, một chó, Lưu Long thở, Hắc Báo thở, Lưu Long dừng lại, Hắc Báo dừng lại...

Điều này làm Lưu Long suýt tức chết.

Con chó này vô cùng tà môn, chẳng trách Lý Hạo nói nó có thể nhìn ra sự tồn tại của cấp độ tinh thần thần bí kia.

"Siêu năng xuất hiện, đến chó cũng thành tinh!"

Lưu Long lắc đầu, cũng không quá kinh ngạc, chỉ khẽ thở dài, "Thần thoại thức tỉnh, siêu năng xuất hiện. Ở Bạch Nguyệt Thành, nghe nói một số động vật đã thành tinh từ lâu, thậm chí còn có tin đồn, động vật thành tinh vượt qua cả cường giả Nhật Diệu đỉnh cấp! Chỉ là không ngờ ở Ngân Thành nho nhỏ này cũng có tiểu cẩu nhà ngươi thành tinh."

Nghĩ đến đây, ông cười tự giễu, "Chó có thể phong linh nhưng ta lại không thể tấn cấp Siêu Năng Giả. Thật mỉa mai! Thôi vậy... Ngươi đã học được hô hấp pháp của gia tộc ta, lão tử nhàn rỗi thử dạy cho ngươi Cửu Đoán Kình xem, nếu sau này thật sự thành tài, luyện đến cửu điệp kình trảo, vậy thì hai ta liền đi giết chết hết những tên khốn kiếp ngoài kia!"

Nói rồi chính ông cũng buồn cười.

Chó có học được không?

Kệ, cứ thử một chút xem sao.

Ông mạnh hơn Lý Hạo, cộng thêm đã tu luyện Cửu Đoán Kình mấy chục năm nên hoàn toàn không phải là kẻ Lý Hạo có thể so sánh.

Ông bắt đầu nghiên cứu Hắc Báo một hồi, sau đó dưới ánh mắt hưng phấn của nó, Lưu Long từ tốn giảng giải cho nó về cẩu trảo cửu điệp.

. . .

Hồi lâu sau.

Lưu Long lần thứ hai trong ngày bị dọa cho suýt rớt cằm.

Bởi vì khả năng học tập của Hắc Báo cũng quá tà môn rồi!

Ngay cả ông cũng không học nhanh bằng Hắc Báo.

Trên thực tế, đây cũng là vì Hắc Báo đã luyện tập cả đêm qua, đồng thời cũng hấp thu một lượng lớn tinh quang năng giúp nền móng cơ thể vững vàng, hiện tại còn gặp được giáo viên phù hợp, đương nhiên tiến độ tiếp thu cũng sẽ nhanh hơn.

Cẩu trảo gần như tạo thành một huyễn ảnh trong không trung!

Cẩu trảo nhị điệp!

Khi Hắc Báo tung ra cẩu trảo nhị điệp, Lưu Long kém chút đã rưng rưng nắm lấy hai tay nó mà nói, hay ngươi trở thành học trò ta đi, làm quan môn đệ tử của ta, ta dám chắc sẽ dạy ngươi trở nên tốt hơn hẳn vô số con người ngoài kia!

Viên Thạc thu nhận Lý Hạo là vì cảm thấy Lý Hạo rất có thiên phú.

Nhưng hiện tại xem ra, chết tiệt, Lý Hạo nào có thông minh được như Hắc Báo?

Trong một thời gian ngắn đã học thành công cẩu trảo nhị điệp rồi!

Ngày mai đại sự sẽ đến, thế nhưng hôm nay Lưu Long hoàn toàn không có tâm tư làm chính sự, một ngày này ông chỉ ở lì trong văn phòng dạy học cho chó, nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng mấy người trong đội săn quỷ sẽ phát điên mất.

Họ cho rằng Lưu Long đang ở trong văn phòng nghĩ cách đối phó với kẻ thù, đối phó với cuộc khủng hoảng có thể xảy ra vào ngày mai.

Tuyệt đối không một ai nghĩ tới chuyện Lưu Long chỉ đang nhiệt huyết dạy chó tập võ.

Đợi tới khi kết thúc quá trình dạy dỗ trong ngày, Hắc Báo thậm chí đã có thể miễn cưỡng đánh ra cẩu trảo tam điệp.

Lý Hạo mà biết chuyện nhất định cũng phải ngoác mồm kinh ngạc!

Thời gian cũng chậm rãi trôi qua theo quá trình tu luyện của Hắc Báo, ngày 17 tháng 7 dần kết thúc.

Trời tối dần, mây mù dày đặc.

Ngân Thành, gió mát thổi qua.

Trong bóng tối, từng đạo huyết ảnh hiện lên, chờ đợi mùa thu hoạch sắp tới.

Bát mạch hội tụ sẽ sớm thôi!

. . .

Độp độp độp...

Trời mưa!

Một cơn mưa nhỏ, từng giọt từng giọt rơi xuống trên mái hiên, va vào cửa kính phát ra tiếng tí tách.

Nửa đêm vắng lặng.

Ở một thành phố nhỏ như Ngân Thành, sau 10 giờ tối có rất ít người trên đường.

Biết thời tiết xấu, trời sắp chuyển mưa nên toàn Ngân Thành giờ khắc này lại càng ít người ra ngoài hơn.

Ngoài đường, những người buôn bán trên phố đã sớm nhanh tay dọn hàng.

Mùa mưa đến rồi!

Trong vài tháng tới, gần như ngày nào Ngân Thành cũng sẽ có mưa.

. . .

Tầng hầm.

Lý Hạo đã thay một bộ tuần kiểm mới, quanh eo đeo khẩu súng vòng xoáy đời thứ ba, còn giắt thêm một ít lựu đạn.

Việc mang theo một loại vũ khí nóng quá mạnh rất bất tiện, một người vận hành rất khó, mà mang vác cũng chẳng dễ.

Cách đó không xa, bên cạnh Trần Kiên có thêm một chiếc khiên màu đen, không quá lớn, chủ yếu dùng để bảo vệ các điểm trọng yếu.

Ở một góc khác, bác sĩ Vân Dao đang sắp xếp lại các hộp thuốc nhỏ trong túi xách của mình.

Còn Ngô Siêu gầy gò thì đang nghịch con dao găm trên tay, có vẻ lơ đễnh, không biết y đang nghĩ gì.

Trước mặt Lý Hạo là Liễu Diễm.

Giờ phút này, Liễu Diễm không có lấy một nụ cười, trạng thái thất thần, trước mặt nàng có một khung ảnh đã bị gỡ xuống, không biết người trong hình là ai, nhưng Lý Hạo đoán quá nửa chính là người chồng đã bị giết của đối phương.

Ầm!

Cửa bật mở.

Lưu Long mặc áo khoác đi vào, trên tay còn bế theo một con chó, đến tận lúc này, Lưu Long mới dắt Hắc Báo ra khỏi văn phòng của mình.

Mọi người đều hướng sự chú ý vào ông.

Cho dù Liễu Diễm và Ngô Siêu đang thất thần thì cũng đồng loạt bừng tỉnh, nhìn về phía vị đội trưởng mới vào cửa.

Đây chính là trụ cột tinh thần của đội săn quỷ.

"Trời mưa rồi!"

Lưu Long bước tới, giọng điệu vẫn lạnh lùng cố hữu, dõi mắt nhìn xung quanh một vòng, đoạn hỏi: "Mọi người chuẩn bị xong hết chưa?"

"Đã sẵn sàng!"

Trần Kiên đáp lại một câu.

Lưu Long nở nụ cười gằn, "Nhớ cho kỹ, tà ác vĩnh viễn không thể đánh bại chính nghĩa! Chúng ta chính là chính nghĩa!"

"Chính nghĩa!"

Mọi người khẽ hô một tiếng!

"Thi hành chính nghĩa, trừ ma vệ đạo!"

Khẩu hiệu của đội lại vang lên dưới tầng hầm, nghe có vẻ gàn dở, tuy nhiên, tiếng vang này lại phần nào kích thích trái tim đang đập nhộn nhạo của Lý Hạo.

Thực thi chính nghĩa, trừ ma vệ đạo!

Ầm!

Đúng lúc ấy, dường như bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm.

Tuy nhiên, đám người Lưu Long lại biến sắc.

Liễu Diễm nhanh chóng đứng bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc, "Không phải sấm!"

Đúng, đây không phải tiếng sấm.

Bọn họ đã quá quen thuộc với nó!

Đây là tiếng bom!

Bình Luận (0)
Comment