Viên Thạc bảo hắn đừng vội vã dung hợp khóa ngũ tạng, nếu không sẽ khiến năm thế lớn mạnh dẫn tới mất khống chế, nhưng Lý Hạo không quan tâm nữa, bởi vì sau khi hắn hóa thành siêu năng thì tình huống sẽ khác, có lẽ sẽ không dùng đến năm thế nữa, dù có dùng thì có lẽ cũng không cần sợ mất khống chế.
Dựng liên kết ngũ tạng, phong tỏa ngũ tạng, không cho năng lượng thần bí xâm lấn, nếu không, khi lâm thời dựng liên kết ngũ tạng sẽ khiến nội kình liên kết bị cắn nuốt nhanh chóng, năng lượng thần bí xâm lấn ngũ tạng, ngũ tạng sẽ bị năng lượng thần bí đồng hóa.
Trước mặt Lý Hạo xuất hiện năm sợi xiềng xích trong suốt, một cái có một mãnh hổ đang nằm sấp, một cái là cây liễu lay động, một cái có ngọn núi vững chãi, một cái là sóng biển ngập trời...
Giờ phút này, hắn phải khiến năm xiềng xích này hoàn toàn hóa thành một cái, khóa chặt ngũ tạng, đợi sau này khôi phục, trở lại thành võ sư.
Trong nháy mắt, hai xiềng xích va chạm, dung hợp!
Oanh!
Thần ý bùng nổ, song thế xung đột kịch liệt, Lý Hạo được cảm thụ trước cái gọi là thuộc tính thế bất đồng thì xung đột của Thần Thông.
Nước lửa giao hòa, ầm ầm rung động, trong sơn động, năng lượng cường hãn bùng nổ, một cỗ kiếm ý bao phủ, kiếm ý của Trường Sinh kiếm dật tán trấn áp song thế, ít nhất lúc này đám thế đó vẫn chưa thể phá tan thế Lý Hạo hiểu được lúc trước.
Ngoài sơn động, Hắc Báo há mồm cắn nuốt tất cả năng lượng tràn ra, không để lọt chút nào, nhưng càng cắn nuốt nhiều thì nó càng nôn nóng.
Điều này chứng tỏ siêu năng trong cơ thể Lý Hạo càng ngày càng mạnh, đó không phải là chuyện tốt, ít nhất ở trong trí nhớ của nó và trong truyền thừa, cổ nhân vương là võ sư, cuối cùng đạo cổ năng lượng vẫn tan tác!
Có lẽ chuyện này đã quá xa xôi, nhưng Hắc Báo cảm thấy bọn họ có thể đi đến bước đó!
Nhất định có thể!
Nếu Lý Hạo không thể thay đổi trở về, hắn có thể vượt qua cổ nhân sao?
Trong sơn động, Lý Hạo đang hoàn thiện liên kết ngũ tạng, đồng thời còn hấp thu thần năng để cường hóa năng lượng lôi hệ, khi hắn cường đại đến cực hạn, hắn sẽ đánh vỡ xiềng xích Tử Phủ, trở thành Thần Thông chân chính.
...
Lý Hạo biến mất.
Ngày hôm sau, không ai nhìn thấy Lý Hạo, không ai biết hắn đi đâu.
Có lẽ hắn đã chạy trốn!
Tin tức nhanh chóng truyền lưu, đêm qua sau khi Lý Hạo đến Cửu Long Các một chuyến thì đã không thấy tăm hơi.
Tin tức này lập tức bị kẻ có mưu đồ lan truyền.
Trong Thiên Tinh thành, có người cười nói: “Nghe nói tối hôm qua Ma Kiếm chạy trốn suốt đêm. Hắn đã nói là sẽ chém quý tộc cơ mà, sao giờ lại chạy rồi!”
Trên đường cái, người đến người đi, có người chết lặng, có người nắm chặt tay, cũng có người khinh thường lên tiếng: “Mấy ngày trước cũng có người nói hắn đã chạy, sau đó Tứ Hải Thương Hội không còn nữa!”
Những người còn giữ hy vọng không tin Lý Hạo chạy trốn, bọn họ cũng không muốn tin tưởng.
Hắn chỉ vừa mới thắp lên một tia hy vọng cho mọi người, mọi người muốn chứng kiến đám quý tộc đền tội, nhưng nếu Lý Hạo thật sự chạy trốn thì sao?
Vậy thì thế giới này thật sự không còn hy vọng nữa, nó quá đen tối.
Những người vừa sinh ra chút hy vọng sẽ càng chìm sâu vào đáy vực.
“Tin hay không thì tùy, cứ chờ đi, dù hắn không chạy trốn thì có lẽ cũng đã chết, hắn đã đắc tội với 3 tổ chức lớn, có khi đã bị ám sát rồi cũng nên!”
“Hừ!”
Không ai muốn tranh luận, tất cả đều có chút lo lắng, cũng có chút chờ mong.
Ba ngày sau, không, giờ là còn hai ngày nữa, vị đô đốc kia có thể trở về không?
Hắn chưa chết thật đấy chứ?
Bọn họ không muốn tin tưởng hắn đã chạy trốn.
...
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Hầu Tiêu Trần dựa trên ghế không nói một lời, ông đang tự hỏi.
Lý Hạo muốn chém quý tộc không báo trước với ông.
Ban đầu ông cũng mắng vài câu, sau đó ông đã hiểu ra mục đích của Lý Hạo, nhưng bây giờ Lý Hạo đã biến mất.
Ông trầm tư, một lát sau lấy ra một viên ngọc truyền tin: “Thiên Kiếm, Lý Hạo có tới Thiên Kiếm Sơn không?”
Lần trước Thiên Kiếm xuất quan, Ngọc tổng quản đi mời, để tiện liên hệ nên đã trao đổi ngọc truyền tin.
Giờ phút này, Hầu Tiêu Trần liên lạc để hỏi thử một chút.
“Không!”
Hồi đáp chỉ có một chữ đơn giản.
Hầu Tiêu Trần nhíu mi.
Không đến đó ư? Vậy Lý Hạo đã đi đâu?
Ông lại gửi tin đi: “Ngươi có đến không?”
“Tính sau.”
Sau đó không còn tín hiệu gì nữa.
Hầu Tiêu Trần dở khóc dở cười, gia hỏa này thật lạnh lùng!
“Tiểu Ngọc, Lý Hạo chạy đi đâu rồi?”
Ngọc tổng quản lắc đầu, trong lòng thì nghĩ đến chuyện hôm qua Lý Hạo tìm mình hỏi về chuyện siêu năng thành võ sư, trong lòng nàng có chút ý tưởng mơ hồ nhưng không biết nên nói như thế nào.
Nàng không dám nói ra.
Nếu hắn làm thế thật thì quá đáng sợ.
Vị này chính là võ sư Ngân Nguyệt, là hy vọng của thế hệ đương thời, là hy vọng của vô số người, là hi vọng của đạo võ sư, có khả năng hắn sẽ đánh vỡ hàng rào, tiếp tục tiến lên, thậm chí vượt qua lớp võ sư tiền bối.
Võ sư mới là điểm mấu chốt và trung tâm của Ngân Nguyệt.
Hơn nữa, nếu muốn ứng đối thì cần đánh vỡ 6 đạo khóa siêu năng, bốn đạo ở tứ chi, 2 đạo ngũ tạng, nếu khóa ngũ tạng bị đánh vỡ thì hoàn toàn không còn hy vọng khôi phục, tỷ như Thiên Kiếm hiện tại.
Nhưng có lẽ Thiên Kiếm là siêu năng hệ đặc thù, không ai biết chắc chắn chân tướng.
Thật ra nàng muốn nói cho Hầu Tiêu Trần biết, nhưng đêm qua Lý Hạo đã tươi cười xán lạn nói với nàng rằng: “Đừng cho lão Hầu biết nhé, hiện tại ta đang nói chuyện với Ngọc La Sát chứ không phải Ngọc tổng quản, Ngọc La Sát là một người lãnh ngạo, sẽ không khua môi múa mép.”
Ngọc tổng quản muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định ngậm miệng.
Nàng hối hận vì đã cho Lý Hạo biết!
Nếu đúng như nàng phỏng đoán thì chuyện này sẽ rất phiền toái, có lẽ sẽ có rất nhiều người thất vọng.
“Tiểu Ngọc, ngươi không sao chứ?”
Hầu Tiêu Trần lên tiếng khiến Ngọc tổng quản thanh tỉnh, nàng ngẩng đầu nhìn, chột dạ miễn cưỡng đáp: “Không có gì, chỉ là hơi lo lắng. Lý Hạo chọc phiền toái càng lúc càng lớn, hơn nữa không cho chúng ta bất cứ thời gian thở dốc nào, gia hỏa này quá bá đạo, không giống trước kia chút nào!”
Hầu Tiêu Trần nhìn nàng, không nói gì nữa, ông suy xét một phen rồi mở miệng: “Chưa chắc đã nguy hiểm đến vậy, hiện tại đa số Thần Thông chưa ổn định cảnh giới.”