Thiên phú mạnh như Viên Thạc, trước mắt cũng chỉ là hoàn thành ngũ tạng thống hợp.
Lý Hạo suy tư một chút nói: "Vậy có thể giống ngũ tạng hay không, lấy khóa siêu năng nhập vào trong tuần hoàn ngũ tạng?"
Viên Thạc trực tiếp quát lớn: "Bớt vô nghĩa! Đây không phải nhà, tùy tiện tiếp nhập hỗn loạn thì chính là đi tìm chết, nổ tung mà chết là nhẹ! Ngươi nghĩ như thế nào? Thật sự cho rằng Ngũ Cầm Thuật của ta, chính là tùy tiện năm loại thế, năm đạo khóa cưỡng ép hợp thành một chỗ? Ngươi ra ngoài đừng nói là đồ đệ của ta!"
Vừa nói xong câu này, thấy Hồng Nhất Đường gật đầu, thầm mắng một tiếng, lập tức nói: "Ra ngoài cho dù nói là đồ đệ của ta, cũng không cho nói lung tung!"
". . ."
Hồng Nhất Đường im lặng, con mẹ ngươi nhìn ta làm gì, ta chính là đồng ý câu trước của ngươi mà thôi, không cần nhận bậy, ngươi còn vẽ rắn thêm chân, nhất định phải bổ sung một câu à.
Giờ phút này, Thiên Kiếm đứng lên: "Cơ bản ý nghĩ của mọi người, đã có một cái đầu mối, Thiên Kiếm sơn trang còn có việc đang bận, không tâm tư tranh luận với các ngươi, ta đi trước!"
Ông ta muốn đi, Lý Hạo vội vàng đứng dậy: "Thiên Kiếm tiền bối, ngươi. . ."
"Không cần nói gì!"
Thiên Kiếm nhẹ lướt đi, thanh âm truyền vang mà đến: "Võ sư cũng tốt, siêu năng cũng tốt, kiên định đi tiếp con đường của chính mình, phía trước không đường, đây là một cái thời đại mới, chính mình thăm dò là tốt rồi! Có rảnh nhiều nghiên cứu một chút siêu năng, Phong hệ, Lôi hệ đều có khóa siêu năng, Ám hệ, Quang Minh hệ, Sinh Mệnh hệ, Không Gian hệ và các loại hệ liệt đặc thù khác? Không cần học sư phụ ngươi, giậm chân tại chỗ, cảm thấy siêu năng nông cạn, siêu năng, cũng có chỗ độc đáo!"
Thoại âm rơi xuống, người đã đi xa.
Giờ phút này, Bắc Quyền cũng đứng lên nói: "Ta cũng nên đi! Tiểu Hạ, tiễn ta một chút, đại ca rất lâu không tâm sự với ngươi. . ."
Nam Quyền hừ một tiếng, ngươi là đại ca của ai hả? Hiện tại ai mạnh hơn, khó mà nói được!”
"Có quy củ hay không?"
Bắc Quyền nhìn về phía Nam Quyền, cười cười, Nam Quyền thầm mắng một tiếng, đi theo, lão bất tử, năm đó không có thiếu bắt nạt ông đây, tìm một chỗ đánh với nhau một trận!
Nam Bắc Nhị Quyền, cũng không có chào hỏi, nhanh chóng rời đi.
Bá Đao lạnh lùng như trước, đứng dậy, biến mất, nhưng vẫn truyền âm Lý Hạo: "Thần ý trong não, thế cùng thần ý cũng không phải là một cái khái niệm, thần ý nếu là một loại lực lượng, thế chính là một loại tín niệm, lúc nào rõ ràng bản chất khác nhau của hai bên, thì có thể đánh thức lại thần ý và thế!"
Dứt lời, người cũng biến mất tăm.
Hoàng Vũ cũng đứng lên: "Ta cũng nên về Ngân Nguyệt, Tiêu Trần ở lại, cũng phải cẩn thận một chút, Lý Hạo không đi, vậy trước tiên ở lại đây, nếu có cần lại chào hỏi, Thiên Tinh thành là nơi thị phi, không nên ở lâu!"
Nói xong, cất bước rời đi.
Từng vị võ sư, tới rất quả quyết, mà đi cũng rất tiêu sái.
Trong thiên hạ có buổi tiệc nào không tàn, mọi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, bạn cũ gặp nhau hai ba ngày vẫn được, mấy ngày nữa, khả năng phải nội chiến.
Lý Hạo cũng tiễn từng người một.
Những võ sư này, đều là những người có tính tình, tính cách khác nhau, cưỡng ép tập hợp một chỗ, cũng không phải chuyện tốt.
Có thể độc hành một phương, đi đến hôm nay, đều không phải là kẻ yếu.
Về phần đơn độc xuất hành, có gặp nguy hiểm hay không, những lão giang hồ này hiểu rõ hơn Lý Hạo. Nếu họ dám đi, đương nhiên cũng đều nắm chắc sẽ không bị người bao vây truy sát.
Chỉ là trao đổi một ngày, Lý Hạo cảm thấy mình được lợi rất nhiều.
Mặc dù hắn không còn là võ sư, cũng không sao, đại đạo cuối cùng có chỗ giống nhau.
Lý Hạo vốn cho rằng lần này sư phụ sẽ không đi, Viên Thạc lại đứng lên, mở miệng nói: "Ta phải về Ngân Nguyệt một chuyến! Ngươi ở này phải tự cẩn thận, ta đi tìm lão cổ đổng trao đổi một chút, có lẽ có thể giúp ngươi thay đổi hiện trạng. . . Năm đó ta quá yếu, vẫn luôn không dám đi, hiện tại ta không yếu, cũng nên đi xem những tồn tại kia!”
Lý Hạo trong lòng khẽ động, Viên Thạc khoát khoát tay: "Không cần phải nói quá nhiều lời, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là đồ đệ của Viên Thạc ta, không phải đệ tử của người khác, phân rõ ràng chủ thứ, cứ như vậy đi!"
Dứt lời, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi.
Bích Quang Kiếm cười một tiếng, nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Sư phụ ngươi nói, hắn biết Bích Quang Kiếm Phổ, hai ngày này thật đáng tiếc, không có thể cùng ngươi trao đổi một chút Kiếm Đạo, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, đợi Bích Quang Kiếm của ta tiến thêm một bước, còn có cơ hội!"
Nơi xa, Viên Thạc không nhịn được nói: "Có đi hay không?"
Bích Quang Kiếm cười cười, hóa thành một ánh kiếm, trong nháy mắt biến mất.
Trong giây lát, bên trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại có mấy người Lý Hạo, Hồng Nhất Đường, Hầu Tiêu Trần, Ngọc La Sát, Quang Minh Kiếm.
Chờ người đi hết, Ngọc La Sát bỗng nhiên nói: "Kim Thương đi rồi."
"Cái gì?"
Ngọc tổng quản giơ ngọc truyền tin trong tay:"Kim Thương gửi tin cho ta, hắn nói hắn đi, hắn cũng không từ biệt Võ Vệ quân, đại chiến lần này hắn cũng không có tham dự, thật đáng tiếc, nhưng cũng cảm thấy không thể giúp cái gì, hắn nói, hắn muốn đi ra ngoài đi một chút, nếu không cách nào đánh vỡ tâm ma. . . Hắn sẽ không trở lại!"
"Hắn nói hắn rất cảm tạ bộ trưởng năm đó ra tay tương trợ, mặt khác, xin nhờ Lý Hạo chiếu cố Võ Vệ quân..."
Đám người khẽ giật mình, Kim Thương. . . Đi rồi.
Có chút bất ngờ, cũng có chút hợp lý.
Hầu Tiêu Trần rơi vào trầm tư, hồi lâu, than nhẹ một tiếng: "Đi rồi cũng tốt. . . Cũng tốt! Đi ra nhìn một chút cũng tốt! Vẫn luôn đi theo ta, thật sự không dễ gì phá được ý định ở lại với ta, ta cũng không phải cố ý như vậy, chỉ là trong lòng hắn không buông xuống được, hắn nghĩ quá nhiều, quá mức ngay thẳng, nếu là đổi thành Nam Quyền. . . sẽ không nghĩ nhiều như vậy, hắn luôn cảm giác mình thiếu nợ ta. . ."
Lắc đầu, ông có chút tiếc nuối.
Lần này chia tay, nếu Kim Thương không trở lại, vậy đại biểu vĩnh viễn không về được. Hoặc là tìm cái địa phương, táng thân ở đó, Ngân Nguyệt Tam Thương, có lẽ sẽ trở thành thất truyền.
Đương nhiên, nếu Kim Thương vẫn có thể trở về, vậy sẽ không giống với lúc trước, thời điểm đó Kim Thương, sẽ vang vọng Ngân Nguyệt võ lâm thêm lần nữa, hắn vẫn là Tam Thương đứng đầu, ngồi trong sách Anh Hùng Phổ của Ngân Nguyệt.
Một lát sau, Hồng Nhất Đường nhìn về phía Quang Minh Kiếm: "Ta quyết định ở lại, ngươi thì sao?"
Trước giờ Quang Minh Kiếm đều ở chung với gã, Hồng Nhất Đường lại bổ sung: "Nếu không hay là người đi Ngân Nguyệt đi, thê tử của ta hỏi mấy lần, vì sao ngươi vẫn luôn đi theo ta. . ."
Quang Minh Kiếm sững sờ!
Những người khác cũng là khẽ giật mình, nhao nhao nhìn về phía Hồng Nhất Đường, Hồng Nhất Đường chân thành nói: "Hỏi thật!"
Quang Minh Kiếm giận dữ: "Hồng Nhất Đường, ngươi đánh giá bản thân ngươi cao quá rồi!"
Có ý gì?
Hồng Nhất Đường cũng không nhiều lời, sự thật như vậy, đừng quấn lấy, là nam thì thôi đi, trước đây ngươi xấu cũng không sao, hiện tại. . . Ít nhất nhìn ngươi như bà cô!
Không biết, còn tưởng Hồng Nhất Đường ta có khẩu vị rất nặng đấy.
Quang Minh Kiếm hừ lạnh một tiếng: "Ta không đi, ta lưu lại phụ trợ Lý Hạo, thuận tiện giải quyết vấn đề thừa năng lượng quang minh của ta , đợi khi ta điều hòa âm dương, ngươi không thể trèo cao được đâu."
". . .”
Lý Hạo cúi đầu, sợ mình bật cười, cố gắng gồng mình nén cười.
Có thể có chút nhức đầu, ngươi đi theo ta?
Ngọc La Sát, Bích Quang Kiếm, Tiểu Diệp người ta. . . dáng dấp đều nhìn rất đẹp, dù là hững nữ nhân bên người Ánh Hồng Nguyệt kia, cũng đẹp mắt. . . Bà cô Quang Minh, nghĩ sao muốn đi theo ta vậy?
Giờ khắc này, Hầu Tiêu Trần mang theo Ngọc tổng quản tiêu sái rời đi, việc này hắn liền không nhúng vào, không có quan hệ gì với ta, lại nói, sau khi âm dương điều hòa, Quang Minh Kiếm thật sự có thể trở nên đẹp hơn?
Không thể tin tưởng a!
Đương nhiên, lời này ông sẽ không nói ra, như vậy sẽ kéo theo thù hận.
Mà Hồng Nhất Đường, cũng không hề gì, nói xong những này, gã cũng đứng lên nói: "Ta vào trong thành đi dạo, Quang Minh Kiếm theo ngươi, trở về nếu con gái nữ nhi của ta hỏi, ngươi làm chứng cho ta, ta cùng nàng ta không có quan hệ gì!"
Dứt lời, người cũng đã biến mất.
Quang Minh Kiếm cười lạnh, nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Lý Hạo, ngươi phải tin tưởng, đợi ta điều hòa âm dương, cái gì Ngọc La Sát, cái gì Hắc Tri Chu, cũng không bằng ta!"
Lý Hạo điên cuồng gật đầu! Không nghĩ tới a, một đám bà cô còn muốn tranh phong khoe sắc, thật đáng sợ.
Đợi Quang Minh Kiếm cũng tức giận rời đi, Lý Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, nắm vuốt đầu chó, thấp giọng cười nói: "Hắc Báo, võ sư Ngân Nguyệt thú vị ha?"
Hắc Báo bất đắc dĩ gật đầu, thú vị hay không thì không biết, chỉ biết nếu đám người này ở hai ngày, thì chính mình lại không thể hấp thu được kiếm năng gì, đi hết mới tốt!
Mà Lý Hạo lại cười một trận, cũng bắt đầu trở nên yên lặng, suy nghĩ tương lai của mình.