Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1170 - Chương 1170 - Nhân Vật Lớn??

Chương 1170 - Nhân Vật Lớn??
Chương 1170 - Nhân Vật Lớn??

Mộc Lâm hiểu rõ, trong lòng thở dài, không phải là người mà!

Người ta thoạt nhìn mới 15-16 tuổi thôi!

Ngược lại Lý Hạo cũng không nghĩ gì nhiều, tốn 200 tinh tệ thì sao?

Lần đó thật vất vả mới hào phóng được một lần.

Chỉ là ngoài ý muốn, thế mà đối phương còn tìm tới tận cửa, hắn suy nghĩ một chút, cũng không bảo Mộc Lâm đuổi người, mà là trực tiếp đứng lên: "Đi xem một chút, chẳng lẽ lần trước cho tiền giả?"

Mộc Lâm không nói một lời, yên lặng đi theo.

Trong lòng đã sớm nghĩ tới vô vàn khả năng có thể xảy ra, cùng với…. Không phải là… sẽ không?

Đô đốc sắp có con rồi hả?

Bất quá, bộ dáng dường như cũng không tệ.

Chỉ là, phải xác định là của đô đốc mới được!

Ừm!

Tuổi Lý Hạo còn rất trẻ, việc này cũng nên coi trọng.

"Nhị Mộc ca, nghĩ gì thế?"

"A?"

"Ta hỏi huynh đấy."

"Cái gì?"

Lý Hạo bó tay rồi, Mộc Lâm làm sao vậy?

"Ta nói, hôm nay trong thành có động tĩnh gì, Cửu Ti bên kia thế nào?"

"Không có không có. . . Ngay cả khi Tuần Dạ nhân phát uy, Cửu Ti cũng đều giữ yên lặng, hiện tại cũng không có động tĩnh."

"Ừm."

Lý Hạo gật gật đầu, cũng không hỏi lại, chẳng lẽ là Kim Thương đi, cho nên Mộc Lâm có hơi thất thần?

Hắn đi ra ngoài, thành bắc bên này, trước kia là nơi quân phòng thủ đóng quân, bị bọn hắn trưng dụng, bây giờ tạm thời chính là Thiên Tinh phủ đô đốc.

Trên thực tế, Lý Hạo đúng hơn là thành lập Thiên Tinh phủ tổng đốc.

Nhưng mà phủ tổng đốc, nghiêm chỉnh mà nói, còn phải chịu quản lý của hoàng thất, hắn cũng không coi ra gì, vẫn là phủ đô đốc tốt hơn, chỉ chịu sự quản lý của Tuần Dạ nhân, mà Tuần Dạ nhân lại là địa bàn của mình, tuy chức quan nhỏ, nhưng có thể tránh hoàng thất.

Giờ phút này, ở ngoài sân, một cô nhóc đang lo lắng chờ đợi, có Võ Vệ quân mời nàng đi vào, nàng cũng không đi vào, chỉ đứng chờ ở ngoài cửa.

Mà một số võ sư trong Võ Vệ quân, cũng bộc phát từng cái ánh mắt bát quái.

Một nữ nhân, tìm Lý Hạo.

Tuổi tác rất nhỏ, nói là lúc ấy Lý Hạ cho nàng 200 tinh tệ… Tin tức này, hiện tại đã nhanh chóng lan truyền trong Võ Vệ quân, xa xa, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Ngọc tổng quản, không biết có phải là do Hầu Tiêu Trần phái tới hóng chuyện bát quái hay không.

Giờ phút này Lý Hạo còn không nghĩ tới những thứ này, nếu như nghĩ đến, đại khái sẽ đánh chết mấy người này, chấn nhiếp từng người!

Làm nhục thanh danh của ta!

. . .

Khi Vũ Kỳ nhìn thấy Lý Hạo, vô cùng hưng phấn, vô cùng kích động.

Cách thật xa, vội vàng chạy tới, một mặt vui vẻ, lại có hơi thấp thỏm: "Cái đó... Lý…Lý đại nhân, ngài còn nhớ ta không? Lần trước cùng đi đến Cửu Ti với ngài... Ta còn nói, lần sau nếu đại nhân có cần, có thể tùy thời đến thành đông tìm ta, ta tên là Vũ Kỳ..."

Lý Hạo gật gật đầu, đương nhiên hắn nhớ kỹ, trí nhớ còn chưa kém đến như vậy.

Mà Mộc Lâm, ánh mắt càng thêm phức tạp.

Lần sau cần còn tìm ngươi…Thực sự là… Không thể tưởng tượng nổi.

"Vũ Kỳ đúng không, ta nhớ!"

Lý Hạo cười ha hả nói: "Sẽ không phải là vì ta đã cho tiền giả đấy chứ? Không đến mức đó đâu? Những Thiên Tinh tệ đó cũng không phải của ta, ta giết người lấy được, nếu là giả, ta sẽ bù cho ngươi..."

"Không phải không phải!"

Vũ Kỳ vội vàng lắc đầu, sao vị này lại nghĩ như vậy chứ?

"Đại nhân, ta tìm ngươi là vì có chuyện…"

"Đừng kêu đại nhân, gọi đại ca đi!"

Lý Hạo tùy ý nói một câu, thấy bốn phía có không ít người nhìn đến, hơi nghi hoặc, bọn họ nhìn cái gì vậy?

Ta không thể có người quen hả?

Tới khi cảm nhận được một số ánh nhìn bát quái, dường như hắn hơi mơ hồ nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Lâm, thấy trong mắt Mộc Lâm mang theo một chút ý không thể tưởng tượng nổi, một chút ý bảo Lý Hạo không phải người…

Lý Hạo hiểu rõ!

Lý Hạo cũng rất bình tĩnh, cười ha hả nói: "Đi, đi vào nói chuyện, lần trước ngươi đạp xe đưa ta đên tổng bộ của Tuần Dạ Nhân, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi vài câu đây, tuổi còn nhỏ, đã một mình kiếm tiền nuôi gia đình, không dễ dàng đi!"

Lời này vừa nói ra, đám người khẽ giật mình.

Đạp xe, chở người?

Chỉ như vậy?

Chỉ như vậy!

Mộc Lâm cũng hơi giật mình, không phải như ta nghĩ sao?

Lý Hạo vỗ vỗ Mộc Lâm: "Nhị Mộc ca, đừng ngẩn ra đó, đi làm việc của các ngươi đi!"

"A a a, được!"

Mộc Lâm vội vàng gật đầu.

Lý Hạo mang theo Vũ Kỳ đi vào trong.

Mới vừa vào cửa, ở đằng sau, Mộc Lâm bỗng nhiên cảm giác trên người có hơi nhói nhói, sau một khắc, bỗng nhiên thảm thiết kêu lên một tiếng, dọa cho một đám Võ Vệ quân tưởng là có quân địch tập kích.

Mộc Lâm vội vàng xua xua tay, giờ phút này, tóc thẳng tắp, từng đạo sét đánh ở trên tóc nổ ra, khiến tóc ông dựng thẳng lên.

Mộc Lâm bị điện giật đến toàn thân tê dại, cười khổ một tiếng, ai làm, còn phải hỏi sao?

Thật lợi hại!

Trong nháy mắt vừa mới vỗ vỗ mình kia, đại khái đã có siêu năng ẩn giấu trong cơ thể, đám người vừa đi mới nổ ra, suýt chút nữa khiến mình cháy nổ.

"Là do cô nhóc người ta nói mang hàm nghĩa khác…Ngài nổ ta làm gì?"

Sao ông có thể không biết, đây là Lý Hạo đã nhìn ra, trả thù mình đây.

Lòng dạ thật hẹp hòi!

. . .

Trong đại sảnh.

Lý Hạo cười cười, nhìn về phía Vũ Kỳ, tùy ý nói: "Ngồi đi, có chuyện gì muốn tìm ta?"

"Đại nhân..."

Lý Hạo thấy nàng không đổi giọng, cũng không còn nói cái gì.

"Ta. . . Ta có việc muốn báo cáo!"

Báo cáo?

Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ rồi nói: "Ngươi cưỡi xe chở người, có người quỵt tiền thù lao của ngươi?"

Ngoại trừ cái này, còn có gì khác?

Vũ Kỳ có chút buồn bực, làm sao có thể nha.

Lại nói, đạp xe chở người, cũng chỉ có ngài mới ngồi, còn ai sẽ ngốc như vậy… Hào phóng như vậy!

Vũ Kỳ cẩn thận từng li từng tí nhìn chung quanh một lần, thấy bộ dáng của nàng như tên trộm, Lý Hạo không khỏi bật cười.

Làm gì thế?

"Đây là địa bàn của ta, không có người khác, ngay cả Cửu Ti cũng không quản được đến chỗ này! Báo cáo ai, cứ nói thẳng, vừa hay ta đang muốn giết người lập uy, đương nhiên, nhân vật nhỏ thì để những người khác ở phủ đô đốc đi xử lý. . ."

Vũ Kỳ vội vàng nói: "Là nhân vật lớn!"

"Nhân vật lớn?"

Bình Luận (0)
Comment