Nghĩ tới điều này, Lý Hạo bỗng nhiên cười.
Chuyện của Vân Hạo Nhiên đã giúp hắn thăm dò được rõ hơn vài thứ, cộng thêm lời nói của Hồng Nhất Đường lại khiến hắn càng rõ ràng hơn phải làm như thế nào mới có thể duy trì sự cân bằng trước mắt.
Nghĩ đến điều này, hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Hắc Báo mau chóng đuổi theo.
Uống một giọt huyết dịch của đại yêu, da lông Hắc Báo càng thêm bóng loáng, còn về phần thực lực ra sao, Lý Hạo cũng không rõ, cẩu tử này còn hơn cả vài võ sư, khó mà hiểu rõ.
….
Cửu Ti đại nhai.
Khi Lý Hạo đặt chân đến nơi đây, trong nháy mắt, từng đạo cường hãn khí lập tức bao vây hắn.
Lý Hạo khẽ nhíu mày, nhìn trông bốn phía: "Làm sao? Bản đô đốc còn không thể đến nơi đây sao? Đến Cửu Long Các ăn một bữa cơm, có ý kiến?"
Bốn phía im ắng nhưng khí tức vẫn bao phủ như cũ.
Lý Hạo cũng chẳng thèm để ý, đi thẳng tới Cửu Long Các.
Giờ phút này, từng đạo khí tức vẫn bám theo như cũ, Lý Hạo cũng không thèm quan tâm, bước vào cửa lớn, nữ quản lý nhìn thấy Lý Hạo, có chút bất ngờ, vội vàng tiến đến, dáng vẻ tươi cười: "Đô đốc đến rồi!"
Nụ cười này, có cảm giác xán lạn hơn rất nhiều.
Lý Hạo cũng cười, nhìn xem, đây chính là điểm tốt của việc đánh giết người nhiều, giết người nhiều, ngay cả mật thám Hoàng gia này cũng phải có vài phần khách khí.
"Chỗ cũ… thôi được rồi, lần này đi phòng Hình Pháp Ti, Lão Hồ bị ta đánh chết, từ nay về sau phòng của hắn để ta giữ lại dùng!"
Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh, có vẻ hơi kỳ lạ.
Một số người đã mau chóng rời đi.
Vốn cũng chỉ có vài người hóng hớt bàn chuyện phiếm, giờ phút này cũng dần im lặng, còn có một vài người nhìn thấy Lý Hạo đã vội chạy từ sớm.
Bây giờ, Lý Hạo khí diễm phách lối, ai dám trêu chọc?
Đương nhiên, đám người này cũng bái phục sự cuồng vọng của hắn.
Phải biết rằng nơi này chính địa bàn của Cửu Ti, hắn không sợ bị người ta bao vây chém giết sao?
Thật là lớn mật!
Võ sư Ngân Nguyệt phần lớn đều đã đi, bây giờ cũng chẳng còn mấy người lưu lại nơi đây, chẳng nhẽ Lý Hạo không sợ sao?
Có lẽ Cửu Ti cũng có thể nhận ra, hoàn toàn không có một ai dám ra tay.
Lý Hạo càng chuẩn bị đầy đủ lực lượng, Cửu Ti càng cẩn thận.
Chịu vài lần thua thiệt, giết chết nhiều vị Thần Thông, ai lại dám tùy tiện ra tay liều mạng?
Nhỡ chẳng may Lý Hạo còn gì đó chuẩn bị sẵn chưa tung ra, chẳng phải sẽ khiến cho một nhóm lớn bị tiêu diệt?
Không có thông tin xác thực tuyết đội thì không một ai dám ra tay cả.
Nữ quản lý cũng không nhiều lời, vội vàng dẫn Lý Hạo đi lên lầu, vừa đi vừa nói nhỏ bên cạnh: "Đô đốc ở thành Bắc, cách nơi đây rất xa, nếu lần sau muốn ăn có thể thông bao cho Cửu Long Các, Cửu Long Các có thể đem đến tận nơi, không cần đô đốc mỗi lần đều phải tự mình đến đây."
Tới nơi đây, quả thật không phải an toàn.
Lý Hạo lại coi rằng đối phương đang chê mình, lập tức cười: "Sao, sợ rằng ta không có tiền? Ta ăn không nổi? Ta giống loại người đi ăn chùa sao? Ta đã giết nhiều cường giả như vậy rồi, còn sợ ta không có tiền để tiêu phí sao?"
Nói thì hay lắm. Hai lần trước, hắn đều là đi ăn chùa.
Lần này… có lẽ cũng vậy.
Bị người ta chê cũng là lẽ thường.
Nữ quản lý không nói thêm gì nữa, chỉ cười trừ.
Một lát sau, Lý Hạo lên đến lầu chín.
Vô cùng yên tĩnh.
Trước kia mỗi ngày đều có mấy vị ti trưởng tới dùng bữa, bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng một ai, đều khiêm tốn hơn rất nhiều, hoặc có thể là đang bận phân cao thấp cùng hoàng thất, không có thời gian tới.
Lý Hạo tiến vào phòng.
Cũng không nói lòng vòng, trực tiếp nói thẳng: "Gọi các chủ của các người ra đây nói chuyện."
Nữ quản lý có vẻ hơi khó xử, nhỏ giọng nói: "Đô đốc có lẽ không biết, các chủ nhà ta chính là một quý tộc hoàng thất…"
"Quý tộc hơn cả Bình Nguyên Vương?"
"Điều này…"
Nữ quản lý cũng thắc mắc, Lý Hạo tìm các chủ để làm gì?
Lần này Lý Hạo đến, có lẽ là chính vì điều này, nàng suy tư một phen, chẳng nhẽ là đang muốn cùng hoàng thất hợp tác sao?
Có thể hoàng thất cũng không phải loại lương thiện, làm mật thám của hoàng thất, thứ mà nàng biết cũng không ít, hoàng thất còn khó dứt ra hơn Cửu Ti nhiều, Lý Hạo dính dáng đến hoàng thất thì khác nào dẫn sói vào nhà.
Có lẽ giây phút này thì từ chối là không thể.
"Vậy thì… đợi ta đi bẩm báo một lát!"
"Đi đi!"
Lý Hạo thản nhiên ngồi xuống, rất nhanh, phục vụ viên bắt đầu mang thức ăn lên, tổng cộng là mười phần.
…
Uống vài chén trà, ăn một chút gì đó, cửa ra vào mới có tiếng bước chân truyền đến.
Có tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
Sau một khắc, nữ quản lý dẫn một người vào cửa, Lý Hạo quay đầu ra nhìn, là một nữ nhân, trông có vẻ không lớn, hai ba mươi tuổi, khoác trên mình cẩm bào lộng lẫy, tóc buộc đơn giản.
Vào phòng, nữ quản lý giúp nữ nhân bỏ đi áo choàng cùng cẩm bào, lộ ra dáng người tuyệt đẹp cùng cẩm y bó sát.
"Thiên Tinh Hầu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Nữ nhân lộ ra vẻ tươi cười, rất tiêu chuẩn, trông rất xán lạn, nhiệt tình, nhưng lại khiến Lý Hạo cảm thấy có chút khó chịu. Nụ cười này… giống hệt nụ cười mà mình được rèn luyện ở Tuần Kiểm Ti như đúc từ một khuôn mà ra.
Nụ cười giả tạo tiêu chuẩn.
Nữ quản lý vội vàng giới thiệu nói: "Lý đô đốc, đây là các chủ nhà ta, cũng là hoàng thất Thất công chúa điện hạ hiện tại."
Lý Hạo nhìn đối phương một cái, cười cười, ra hiệu cho Hắc Báo tránh ra.
Hắc Báo nhảy xuống ghế, tránh ra khỏi vị trí.
Lý Hạo cười nói: "Công chúa điện hạ… mời ngồi!"
"..."
Nữ quản lý thay đổi sắc mặt, ngược lại thì Thất công chúa chẳng có chút biến sắc nào, trực tiếp tiến đến rồi ngồi xuống, giống như thể không quan tâm đây là chỗ chó vừa ngồi mà còn cười nói: "Đây là vinh hạnh của ta, nghe nói Hắc Báo chính là Cổ Yêu đích truyền, huyết mạch nồng đậm, mặc dù văn minh cổ đã trôi qua nhưng vẫn được lưu truyền huyết mạch, bản cung cũng muốn được cùng Hắc Báo Đại Tôn giao lưu nhiều hơn một phen."
Hắc Báo ngẩng đầu lên, không để ý đến.
Lý Hạo thầm nghĩ trong lòng, thật là biết nói chuyện.
Ta để cho người ngồi chỗ chó ngồi, ngươi cũng cứ như vậy mà ngồi xuống, phải chẳng có thể nói là ngươi không tính toán gì với Hắc Bảo?
"Có cơ hội!"
Lý Hạo cười một tiếng, lại nhìn Thất công chúa, ngược lại còn thêm vài phần cảnh giác.