"Nơi đây... có đại khủng bố!"
Tiểu thụ giống như có chút run rẩy, "Ta đã cảm nhận được khí tức kinh khủng... Nơi này... Chưa chắc là vật vô chủ! Ngươi phải cẩn thận... không nên tùy tiện động vào một ngọn cây cọng cỏ nơi này, ngươi có huyết mạch của Kiếm Tôn, có lẽ có thể tự vệ, không động vào bất luận vật phẩm gì của nơi đây... Có lẽ không có chuyện gì!"
Lý Hạo chấn động trong lòng.
Đại khủng bố?
Tòa Đại học Võ Khoa nho nhỏ này, cũng là bị tiểu thụ nói thành đại khủng bố, phải biết, tiểu thụ lúc đi vào Chiến Thiên Thành, đều không có sợ sệt như thế này.
"Cái này... Chẳng lẽ không phải Đại học Võ Khoa?"
"Đúng là nó..."
Tiểu thụ khẽ dò xét xung quanh, có chút run rẩy nói: "Ta không biết nguy hiểm đến từ đâu, cha ta có lẽ... có lẽ từng trải nghiệm qua, ta chỉ là từ chỗ sâu nhất của ký ức cảm nhận được một chút e ngại... Ngươi phải cẩn thận, lần này nguy hiểm, chưa chắc là đến từ bên ngoài..."
Lý Hạo trong nháy mắt ngưng trọng.
Đây chính là một vị Yêu Thực Tuyệt Điên.
Mà đối phương, lại là đối với nơi này, vô vùng sợ hãi.
Phụ thân của tiểu thụ, là Yêu Thực thủ vệ của Đế cung.
Từng gặp qua đại nhân vật đỉnh cấp!
Lý Hạo lần nữa nhìn vào trong sân trường, vẫn như cũ là các bức tường an tĩnh, bốn tòa lầu nhỏ đứng lặng, nhìn kỹ lại... cách bố trí của lầu nhỏ, ngược lại là có chút giống hai con mắt, cái mũi, cùng miệng của con người.
Hắn không nói gì, cấp tốc đi vào bên trong, truyền âm với mấy người khác: "Coi chừng, không nên động bất kỳ vật gì ở nơi này... Có lẽ có phiền toái lớn! Tài Chính Ti nhường lại di tích này... chưa chắc là nơi tốt lành gì!"
Mấy người Thiên Kiếm đều có chút run, ai cũng không nói chuyện, đi theo Lý Hạo, gấp gáp đi vào bên trong.
...
Trong lúc đó.
Tài Chính Ti.
Lưu Vân Thanh dựa vào ghế, nhìn về phía tây ngoại ô, bên tai, truyền đến thanh âm của phụ thân: " Di tích kia, có phải có cường giả từng chết ở đó hay không?"
"Phụ thân sao lại nói vậy?"
"Ta nhớ được lần trước, con và Lưu Dương cùng đi, Lưu Dương đã lâu không thấy đi ra ngoài... Có phải chết rồi hay không?"
"Đúng vậy."
Lão Ti trưởng trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Quả nhiên, ta đoán được! Xem ra, con là không cam tâm đúng không... Thôi, hết thảy làm như không biết, đây chẳng qua là một tòa di tích cấp hai, tin tức của Lưu Dương, diệt khẩu toàn bộ người biết chuyện này đi!"
"Vâng."
Lưu Vân Thanh không hề nói gì, nhưng lộ ra một chút tươi cười.
Lý Hạo, Cửu Ti, hoàng thất, Tam đại Tổ Chức...
Lần trước, tập đoàn Tứ Hải bị diệt, Lý Hạo là kẻ cầm đầu, tính thêm những tên kia, cũng không phải thứ tốt đẹp gì!
Lần này... đều đi chết đi!
Chết hết là tốt nhất!
Di tích cấp hai?
Nhìn vào quy mô, chính là chỗ rách nát, nhưng đến lúc đó các ngươi sẽ biết, nó kinh khủng đến cỡ nào!
Hắn đứng lên, cười một tiếng, nhìn về phía Tuần Kiểm Ti, lại nhìn về phía Quân Pháp Ti cùng Hành Chính Ti, có chút tiếc nuối, ba nhà này thế mà không có phái cường giả đi, đặc biệt là Tuần Kiểm Ti, một người cũng không đi... Thực sự là... Đáng tiếc a!
Đại học Võ Khoa Viên Bình.
Lý Hạo cất bước đi vào, lúc này phải cực kỳ cẩn thận, người không biết thì không biết sợ, người càng hiểu biết sâu rộng thì càng biết sợ hãi.
Đây là lẽ thường tình của con người.
Nếu là lúc trước, Lý Hạo sẽ cảm thấy văn minh cổ đại đã mất đi từ lâu, còn sợ cái gì?
Nhưng về sau, theo lời của Yêu Thực còn sống và Vương thự trưởng, hắn biết được Tuyệt Điên xé rách không gian, du hành ngàn dặm, khi đó hắn biết, chính mình so với văn minh cổ đại... chẳng là cái gì cả.
Chỉ là tiểu lâu la đoàn trưởng thực lực chỉ đạt tới cấp bạch ngân mà thôi.
Vào thời kì văn minh cổ đại, cũng chỉ xứng quản lý ngàn người.
Đương nhiên, Lý Hạo sẽ không tự coi nhẹ mình, hắn chỉ mới bắt đầu, không nên vội vã, thế nhưng biết kính sợ văn minh cổ đại... vẫn là cẩn thận một chút vẫn hơn...
Nhanh chóng băng qua 4 tòa lầu.
Lý Hạo rất nhanh đã đi vào hướng của hậu hoa viên, hoặc nên gọi là thao trường?
Thần Năng Thạch đã lấp đầy nơi này.
Lúc này, không có người động vào những Thần Năng Thạch, cũng không cần thiết động chạm, người chiến thắng sẽ có tất cả, người nào thắng, những Thần Năng Thạch cũng sẽ không mọc chân chạy mất, thua thì... coi như ngươi bị loại bỏ, thi thể cũng là của người khác.
Nhìn Thần Năng Thạch lít nha lít nhít trước mặt, một cỗ năng lượng nồng đậm đang lan rộng.
Lý Hạo trong lòng chấn động.
Quá nhiều!
Mà tiểu thụ, lúc này cũng cảm giác được, có chút run rẩy, tinh thần dao động:
"Thật nhiều..."
Nó thật muốn ra ngoài!
Lúc này, nó lại có chút chần chờ, được xem là một mạch trong Yêu Thực, một gốc thụ bảo đảm sự tồn tại của thế hệ sau, nó kỳ thật rất nhỏ yếu, mặc dù lần này nó phải trả giá rất lớn, trực tiếp cắt nửa căn nguyên, Yêu Thực giống nó sẽ không dám làm, cũng sẽ không làm như vậy.
Nhưng nơi này... làm cho nó cảm thấy sợ hãi.
Mấy người đang suy nghĩ, bây giờ có nên mang đi hay không.
Từng đạo khí tức hiện ra ở phía sau.
Cường giả bên ngoài, đã đi vào.
Những người kia vốn trốn ở bốn phía, cũng ào ào gấp gáp chạy ra, vội vàng cùng những cường giả ở cửa trường học tụ hợp cùng nhau.
Mà lúc này, thấp thoáng, một cỗ tinh thần dao động đang lan ra.
"Tầm Mộc, ngươi còn sống sao?"
"Cự Sam, ngươi còn sống thì ta sao có thể chết được?"
Thời khắc này, những Yêu Thực này ngày thường cơ hồ không được gặp mặt nhau, nay tinh thần bắt đầu dậy sóng.
Bọn chúng không ở cùng trong một di tích, trên đảo Thiên Tinh, di tích không ít, có thể vì trước đây đều ở trên đảo Thiên Tinh, cũng coi là quen biết lẫn nhau, lúc này, gặp lại sau những năm tháng xa cách dài đằng đẵng, mặc dù những Yêu Thực này không phải bản thể, lực lượng bản nguyên cũng cắt không quá nhiều, lúc này vẫn như cũ có chút hoài niệm.
Tân Võ... mất rồi!
Ai có thể nghĩ tới, cường đại như Tân Võ, thế mà cũng đã tan biến.
Ai có thể nghĩ tới, Cổ Nhân Vương tung hoành thiên hạ, quét sạch tứ phương, chinh phạt vũ trụ sẽ biến mất.
Không cách nào tưởng tượng nổi!
Thậm chí có cảm giác như tín ngưỡng bị sụp đổ, triệt để phong ấn lãnh địa Ngân Nguyệt, để lại ai chết thì chết, ai đi thì đi, trơ mắt nhìn lãnh địa Ngân Nguyệt đi vào thời đại mạt võ... Những Yêu Thực này, đã chịu đựng đả kích không cách nào tưởng tượng được.
Tân Võ mất rồi!
Trên vùng đất này, Bát đại thủ hộ Gia Tộc cũng mất, ngàn vạn đại quân năm đó tung hoành thiên hạ, cũng đều tiêu tán.
Rất nhiều cường giả đỉnh cấp, cũng nối đuôi nhau biến mất.
Cho đến hôm nay, Tân Võ trở thành cổ võ.
Tựa như thời đại của Thiên Đế năm đó, cổ võ trong miệng Cổ Nhân Vương, cũng đã trở thành quá khứ, các cường giả khai thiên lập địa, cũng đều biến mất trong khoảng thời gian này.
Bây giờ, lịch sử tái diễn.
Tân Võ, cũng mất a.
Những Yêu Thực này bùi ngùi không thôi.