Lý Hạo cũng không ở lại Nam Nhạc lâu.
Chỉ là bắt lấy một kẻ bên ngoài, đối với Lý Hạo mà nói, không quá quan trọng, mấu chốt ở chỗ tìm tới đầu nguồn đối phương dùng để in ấn, chỉ cần ngăn chặn đầu nguồn, đối phương muốn in ấn. . . cũng là trò đùa.
Thật coi chính mình là Phong Vân đạo nhân?
Người ta năm đó làm một tấm bia thần đứng lặng ở trong Cấm Kỵ hải, bảng danh sách trên đó cứ tùy thời biến hóa, cường giả đỉnh cấp làm cách nào cũng không thể đánh vỡ, chỉ có thể mặc cho bảng danh sách lưu truyền giữa thiên địa, vô số người chờ đợi sao chép, tùy thời truyền khắp thiên hạ.
Ngươi làm được không?
Ngươi làm thử một thần binh đứng lặng giữa thiên địa xem. . . Buổi tối hôm nay vừa làm ra, ngày mai liền không có.
Không, còn cần phải chờ ngày mai à?
Ngươi làm ra, trong vòng một canh giờ, đại khái liền không có.
Thiên địa đặt ra hạn chế, đây là vốn liếng lớn nhất của đám Lý Hạo, mặc cho ngươi mạnh hơn, ngươi cũng không thoát được.
Trừ phi, tự thân ngươi có lực lượng của đất trời.
Cường giả như vậy. . . được rồi, đừng giãy dụa, chờ chết đi, mặc kệ ngươi làm sao làm, người ta một hơi thổi chết ngươi, ngươi phản kháng cũng vô dụng.
. . .
Thiên Tinh đô đốc phủ.
Mãi khi trời sáng Lý Hạo mới chạy về. .
Sân sau.
Mấy ông lão đang luyện võ, quyền không rời tay, này mới có thể bảo trì sức chiến đấu lâu dài, Lý Hạo ngược lại là không quan trọng, mỗi ngày hắn không phải đang giết người thì cũng là đang trên đường đi giết người.
Cho nên, hắn không cần luyện tập mỗi ngày.
Giờ phút này lại có thêm một người.
Thiên Kiếm.
Thiên Kiếm đến rất nhanh, xem ra cũng là lặn lội đường xa mà đến, có vẻ hơi mỏi mệt.
Nhìn thấy Lý Hạo lại không nói gì mà ném một quyển bí thuật qua.
Lý Hạo nhận lấy xem xét, chính là « Phong Lôi kiếm thuật ».
"Tiền bối. . . lấy được rồi?"
Thiên Kiếm yên lặng nhìn hắn, lười nhác nói thêm cái gì.
Ông không phải loại người như vậy.
Đương nhiên, vì cầm tới Phong Lôi bí thuật, ông cũng bỏ ra một vài thứ. . . Tỉ như. . . Thiên Kiếm chi thuật của chính ông, đương nhiên sẽ không nói ra, ông cũng lười nói thêm.
Không giống tính dông dài của Nam Quyền, ông rất ít khi nói cái gì.
Thiên Kiếm và Bá Đao đều có tính cách này.
Bắc Quyền ngược lại là rất thích nói, kích thước cơ thể thì không lớn nhưng miệng lại đầy quy củ, hở ra là kính già yêu trẻ. . . Trên thực tế, Nam Quyền bị đánh không ít.
Người ta tự nhận là lão đại ca của Nam Quyền, Nam Quyền cũng không làm gì được ông ta.
Ở bên Bắc Quyền, Nam Quyền ăn thiệt thòi rất nhiều, gặp đối phương đều có chút e sợ.
Lý Hạo đang nghĩ ngợi, nơi xa có người mở miệng, "Tiểu Nam không đến?"
Trong nháy mắt, một lão nhân rơi xuống đất mà đến.
Tiểu lão đầu mang nụ cười trên mặt, sau một khắc, bỗng nhiên sắc mặt cứng ngắc mà nhìn mấy ông lão, Thiên Kiếm hờ hững nhìn xem ông ta, giống như có chút trào phúng.
Mà một người trong sáu lão nhân đó có nhìn qua tiểu lão đầu Bắc Quyền.
Người kia tóc hoa râm, Lý Hạo kỳ thật cũng chưa quen, hôm qua chỉ tới nói là võ sư Ngân Nguyệt thế hệ trước, hắn đang bận rộn chuyện khác, chưa kịp cẩn thận nghe ngóng.
Giờ phút này, vị tóc hoa râm kia nhìn chằm chằm Bắc Quyền, Bắc Quyền vừa mới còn rất lớn giọng, giờ phút này lại là như chim cút, muốn che mặt mà chạy.
Lão nhân nhìn một hồi, nghi ngờ nói: "Ngươi như thế nào đã già rồi?"
". . ."
Bắc Quyền một mặt ngượng ngùng, có chút xấu hổ, cúi người thấp đầu: "Sư thúc!"
Sư thúc!
Lão nhân tiếp tục nhìn chằm chằm: "Ngươi thấy thế nào so ta còn già hơn?"
". . ."
Bắc Quyền càng thêm xấu hổ: "Không phải. . . Cái kia. . ."
"Ta nhớ không sai, ngươi mới hơn 50, 60 tuổi mà?"
Bắc Quyền càng thêm xấu hổ: "Không phải, sư thúc, do ta trông già dặn hơn thôi."
"Ngươi luôn khi dễ Hạ Dũng làm cái gì?"
Lão nhân nhíu mày: "Nam bắc song quyền, đồng xuất một mạch, phụ thân của Hạ Dũng tính ra cũng là sư thúc của ngươi, ngươi luôn đánh người ta làm cái gì? Ta nghe nói vài lần, chỉ là những năm này không có tâm tư quản, ngươi khi dễ người ta đến nghiện rồi hả?"
Ngày bình thường Bắc Quyền cỡ nào bá đạo, nhiều phách lối.
Nhưng đến giờ phút này lại là xấu hổ không thôi.
Sáu mươi tuổi đầu còn bị sư thúc nhìn chằm chằm mắng, ông ta cũng hết sức xấu hổ.
Vị này như thế nào lại ở đây?
Lý Hạo cũng có chút ngoài ý muốn, sư thúc của Bắc Quyền?
Nam bắc song quyền còn tính là một mạch?
Nam Quyền bá đạo lửa nóng, Bắc Quyền đường hoàng đại khí, thoạt nhìn cũng không phải là một mạch chi quyền, Lý Hạo giờ mới biết được hai người này còn có cùng nguồn gốc.
Bắc Quyền tằng hắng một cái: "Sư thúc, ta là. . . ta là chiếu cố Hạ sư đệ, tính cách hắn lười nhác, lại rất lươn lẹo, ta không trấn áp một hai, không qua mấy năm hắn sẽ bị Võ Vệ quân giết."
Lão nhân không nói cái gì, chỉ là nhắc nhở: "Không nên quá phận, Hạ Dũng người ta bây giờ cũng đã lớn tuổi, ngươi lúc nào cũng xem người ta như là cháu trai mà đánh, không thích hợp!"
Bắc Quyền bất đắc dĩ.
Ai nói đánh như cháu trai?
Cháu trai này lần trước đấu quyền cùng ta, thực lực tiến bộ rất nhiều, bây giờ không thể xem như cháu trai mà đánh, sắp thành đánh như con trai rồi.
Vị này thế mà đến rồi. . . Thực sự là. . . Không may!
Nhìn thoáng qua Lý Hạo, gia hỏa này cũng không nói gì, vị này cũng có mặt, hôm qua mặc dù có tin tức Phong Vân các xuất hiện, lục đại Thần Thông bị giết, đúng là hắn không nghĩ nhiều, bây giờ biết. . . cái gọi là lục đại Thần Thông, vốn còn là lão võ sư Ngân Nguyệt một đời trước.
Giờ phút này, Lý Hạo cũng mở miệng: "Các vị tiền bối, còn có hai vị sư thúc Bắc Quyền, Thiên Kiếm đều nghỉ ngơi một lát, ta đã mời Bá Đao, Phích Lịch Thối, Hoàng Vũ nguyên soái, Khổng Khiết cục trưởng cùng nhiều vị cường giả khác đến, đợi mọi người tụ hợp, ta lại nói chính sự."