Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 14 - Chương 14: Hậu Trường Cứng Rắn

Chương 14: Hậu Trường Cứng Rắn Chương 14: Hậu Trường Cứng Rắn

Chương 14: Hậu Trường Cứng Rắn

Sắc trời đã tối.

Nhà của Trương Viễn không nằm trong chung cư Khải Minh, mà nằm trên một con phố cổ bên ngoài chung cư.

Khi còn nhỏ, Lý Hạo rất thích đến phố cổ chơi.

Tuy nhiên, theo thời gian, Ngân Thành ngày càng phát triển thì một phần phố cổ đã bị phá bỏ, tiểu thương lần lượt dọn đi, phố cổ dần trở nên vắng vẻ, bây giờ lại càng ít người lui tới nơi đó.

Ngay cả cư dân, hầu hết cũng đã chuyển ra ngoài, thậm chí ở đó còn tịch mịch hơn chung cư Khải Minh.

Trên con phố yên tĩnh, hai bên có mấy ngôi nhà cổ kính và vài ngọn đèn lẻ tẻ, trông hơi âm u.

Nếu thời gian cho phép, Lý Hạo sẽ chờ đợi, mỗi ngày uống một ít nước ngâm kiếm, từ từ tăng cường bản thân, sau đó mới nghĩ đến chuyện khác.

Tuy nhiên thời gian không cho phép Lý Hạo làm điều này.

Đối với Lý Hạo, cứ càng qua một ngày thì sẽ càng nguy hiểm hơn hôm trước.

Mặc dù hắn có thể mạnh hơn một chút nhưng nước ngâm kiếm chỉ khiến hắn tăng cường thể lực, không đủ để Lý Hạo có thể đối phó với huyết ảnh vào lúc này.

Bây giờ tìm đến nhà Trương Viễn, Lý Hạo chỉ có một mục đích là muốn xem thạch đao còn ở nhà y hay không.

Nếu thạch đao vẫn còn, đây chính là một tin vui đối với Lý Hạo.

Nếu không thể tìm thấy nó, vậy có khả năng nó đã bị huyết ảnh và các thế lực đứng sau lấy đi, điều này cũng có nghĩa là thanh kiếm của Lý Hạo có thể cũng đã bị lộ, thậm chí có người đang đánh chủ ý lên kiếm của hắn.

Hắc Báo lặng lẽ đi theo Lý Hạo, trong bóng tối, con chó con màu đen như hòa vào màn đêm, trông cực kỳ không đáng chú ý.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển trên phố.

Sắc mặt Lý Hạo vẫn như thường, phía trước có một ngôi nhà cổ có niêm phong trên cửa, đó là nhà của Trương Viễn.

Tại thời điểm này, hắn đã có thể nhìn thấy.

Xung quanh không thấy ai và Hắc Báo cũng không cảnh báo.

Tuy nhiên, Lý Hạo không dám đặt tất cả hy vọng vào Hắc Báo.

Khi còn cách cổng nhà Trương Viễn chưa đầy 100 mét, Lý Hạo bèn lấy máy liên lạc ra bấm một dãy số.

Trong bóng tối, máy liên lạc lóe lên ánh sáng yếu ớt, soi rõ khuôn mặt của Lý Hạo.

"Reng reng..."

Một lúc sau, bên kia vang lên một giọng nói vô cùng tức giận: "Muộn thế này rồi, có phải ngươi nghĩ không thông, ở Tuần Kiểm Ti không thể hòa hợp được nữa nên muốn trở về đúng không?"

Giọng nói rất lớn!

Thông qua loa ngoài của máy liên lạc, âm thanh vang lên trên những con phố tối tăm.

Lý Hạo vốn còn có chút sợ hãi bỗng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, giọng nói cung kính, nhẹ nhàng: "Lão sư, ta tạm thời chưa có ý nghĩ đó."

"Vậy ngươi gọi ta làm gì?"

"Lão sư, một năm nay ta vẫn đang điều tra vụ án tự thiêu của Trương Viễn, phát hiện có vài điểm khác thường, có lẽ… Trương Viễn không phải tình cờ bỏ mạng!"

"Hả?"

Trong bóng tối, vẻ mặt Lý Hạo bình tĩnh nhưng trong mắt lại ánh lên chút dữ tợn, "Ta đã tra xét, không chỉ Trương Viễn mà vài người tự thiêu ở Ngân Thành nhiều năm qua cũng không phải gặp sự cố ngoài ý muốn. Tuy rằng thoạt nhìn thì bọn họ không liên quan gì với nhau, nhưng lại mơ hồ có quan hệ. Manh mối cụ thể thì ta chưa tra ra được."

Bên kia bỗng trở nên yên tĩnh.

Lý Hạo đã đi đến trước cửa nhà Trương Viễn, nhìn con dấu niêm phong đã hơi rách ra, nói nhỏ: "Hiện tại ta đang ở nhà của Trương Viễn. Ta muốn kiểm tra xem có manh mối nào khác chứng minh Trương Viễn đã bị sát hại chứ không phải là tai nạn hay không?"

"Lý Hạo!"

Bên kia đầu dây, giọng nói nặng nề của ông lão truyền đến: "Chuyện của Trương Viễn, ta cũng biết. Nếu theo lời ngươi nói thì đó là giết người, vậy ngươi đừng hấp tấp, cẩn thận bất trắc!"

Sau đó, ông ta lại lớn tiếng quát: "Ngươi chờ ở đó một lát, ta lập tức liên hệ với Tuần Kiểm Ti cùng cổ viện, nếu cần giúp đỡ sẽ có người lập tức qua hỗ trợ ngươi!"

Lúc này, Viên Thạc ở phía đối diện dường như đã hiểu ra, không cần Lý Hạo nhiều lời.

Khi Lý Hạo liên lạc và nói với ông rằng hắn phát hiện ra cái chết của Trương Viễn không phải là một tai nạn, mà có thể y đã chết bị giết và hiện hắn đang ở trong ngôi nhà cũ của Trương Viễn, Viên Thạc ngay lập tức hiểu ý của Lý Hạo.

Rất có thể chính hắn cũng đang gặp nguy hiểm!

Ít nhất là trong thời điểm này, Lý Hạo cần một lực lượng đủ răn đe để ngăn chặn một số nguy cơ tiềm ẩn đang nhăm nhe vồ lấy hắn.

Hắn không cần yêu cầu Viên Thạc làm gì.

Chỉ cần cho Viên Thạc biết rằng Lý Hạo hiện đang ở đây và đang điều tra vụ án của Trương Viễn, vậy là đủ.

Chỉ cần để một nhân vật lớn ở Ngân Thành Cổ Viện chú ý tới, vậy là đủ.

Dù là ai thì cũng phải cân nhắc trước khi quyết định hành động.

Nếu không, Lý Hạo mà xảy ra bất kỳ bất trắc gì có thể khơi dậy sự tức giận của lão nhân cổ viện và gây ra nhiều chuyện rắc rối hơn.

Theo tin đồn từ bên ngoài, một năm trước, Lý Hạo và Viên Thạc đã từng náo loạn rất lớn.

Sự thực là không hề.

Trong đêm tối tịch mịch, giọng nói của Viên Thạc vang xa trên những con đường vắng, nếu có ai cố ý để tâm tới thì chắc chắn sẽ nghe thấy lời của ông.

Cổ viện và Tuần Kiểm Ti có thể cho người đến đây bất cứ lúc nào.

. . .

Vào lúc Lý Hạo đang nói chuyện, Hắc Báo vốn đang im lặng đột nhiên khẽ khàng cắn vào ống quần hắn.

Lý Hạo không nhận ra xung quanh có gì bất thường.

Tuy nhiên, Hắc Báo nhạy cảm hơn hắn và có thể nó đã cảm thấy được điều gì đó, hoặc lời nói của Viên Thạc đã khiến một số người để lộ chút chuyển động, từ đó thu hút sự chú ý của Hắc Báo.

Có ai đó đang thực sự nhìn chằm chằm bên này.

Trái tim Lý Hạo khẽ động, đây không phải chuyện xấu mà là chuyện tốt, có người đang nhìn chằm chằm vào nhà Trương Viễn cũng đồng nghĩa với việc thạch đao chưa bị lấy đi.

Cuộc trò chuyện vẫn chưa ngắt máy, Viên Thạc còn đang tiếp tục lải nhải dặn dò.

Lý Hạo bèn trấn an ông: "Lão sư, cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, ta gọi cho ngài chỉ là muốn nói chuyện linh tinh thôi. Tiết lộ cho ngài biết, ta đã nhận nhiệm vụ bảo vệ cổ viện đi ra ngoài điều tra, mấy ngày sau, ta sẽ đồng hành cùng đội ngũ của ngài.”

"Ngươi?"

Viên Thạc hơi ngạc nhiên, có điều ngay sau đó lại đắc ý cười nói: "Được rồi, vậy thì ta đợi ngươi! Vừa vặn nhiệm vụ thanh tra lần này có hơi phức tạp. Ngươi đã ở bên ta hai năm, học được không ít nhưng lại chưa có kinh nghiệm thực tiễn gì. Lý Hạo, sắp tới coi như là lớp thực hành của ngươi. Nếu ngươi biểu hiện tốt, ta có thể xem xét cho ngươi tư cách học viên ngoài biên chế. Mặc dù có nhiều quy tắc trong cổ viện, nhưng chỉ cần ngươi lập công thì ta vẫn có thể cho ngươi tốt nghiệp!"

"Ngươi phải biết rằng nếu nhận được chứng chỉ tốt nghiệp, cho dù ngươi vẫn lựa chọn ở lại Tuần Kiểm Ti, thì chỉ bằng với tấm chứng chỉ ấy sẽ giúp ngươi tăng lên hai cấp! Trở thành tuần kiểm cấp một, đó là điều chắc chắn, so với vị trí hiện tại của ngươi nhất định là có tiền đồ hơn nhiều!"

Lý Hạo mỉm cười, "Lão sư, mấy ngày nữa gặp rồi hẵng nói chuyện này, bây giờ ta vào nhà xem có manh mối gì không đã. Chờ đến lúc điều tra xong vụ án của Trương Viễn và bắt được kẻ sát nhân, không cần lão sư nói, ta cũng sẽ nghĩ cách trở lại cổ viện."

"Cũng được!"

Viên Thạc lại căn dặn lần nữa: "Có chuyện gì cứ liên hệ ta, thậm chí nếu là chuyện mà Tuần Kiểm Ti cùng cổ viện đều không giải quyết được, thì lão sư ngươi vẫn còn có chút mặt mũi, có thể mời cao nhân khác đến xử lý giúp cho!"

Lời này vừa nói ra, trái tim của Lý Hạo khẽ run lên, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Hắn hiểu ý của Viên lão.

Khi thực sự cần thiết, cao nhân mà ông nói đến có lẽ là Tuần Dạ Nhân.

Trước giờ Lý Hạo chưa từng nhiều lời với lão sư.

Hắn lo rằng rắc rối sẽ bị mở rộng và ảnh hưởng đến ông.

Tuy nhiên, với trí tuệ của ông ấy, nghe Lý Hạo nói rằng vụ tự thiêu của Trương Viễn có thể không phải là một tai nạn, e rằng đã có thể nghĩ ngay đến sự can thiệp của các nhân tố siêu năng lực.

Do đó Viên lão mới nói là ông sẽ tìm cao nhân.

Có điều, cho dù thân phận của Viên lão không thấp, nhưng Tuần Dạ Nhân cũng không phải kẻ muốn mời là mời, chuyện của Lý Hạo không phải việc công mà là việc tư, có thể phải trả giá rất lớn.

"Ta biết rồi, cảm ơn lão sư!"

Lý Hạo cúp máy, xé giấy niêm phong ra từng mảnh, mở cửa bước vào ngôi nhà cũ đã bám bụi hơn một năm nay.

Bình Luận (0)
Comment