Tất cả mọi người đều không tin nổi, trước đây gia hỏa này còn chẳng thèm đến quân doanh, vậy mà hôm nay vừa trở về đã đòi đến thẳng quân doanh ư?
Không sợ sư trưởng ư?
Hắn rất kì lạ!
Vương thự trưởng gật đầu: "Ngươi đi báo cáo công tác trước đi."
Vừa dứt lời, Lý Hạo đã biến mất.
Hắn thật sự đi đến quân doanh!
"Tên kỳ quái!"
Vương thự trưởng nói thầm, bên tai vang lên giọng lão Quy: "Tiểu tử này không tầm thường! Ta cảm nhận được trên người hắn có chút gì đó... Có lẽ hắn đã giết Tuyệt Điên cách đây không lâu!"
"..."
Vương thự trưởng sửng sốt.
"Có lẽ không phải bản tôn, chỉ là phân thân, nhưng chắc chắn là có một kẻ đã chết, ta cảm nhận được chút khí tức sát phạt, oán niệm và sự không cam lòng trước khi chết của một cường giả Tuyệt Điên bám vào hắn, có lẽ là mới đây thôi, nếu không thì đã không rõ ràng như thế!"
Vương thự trưởng không dám tin: "Sao có thể như vậy?"
Ngay sau đó, ông nghĩ tới điều gì: "Cái cây thủ vệ đế cung kia sao? Lần trước có phân thân đi theo..."
"Không biết, có lẽ là không phải."
Lão Quy không nói thêm, nó không cảm nhận được khí tức thủ vệ đế cung, có lẽ đối phương không ở trên người Lý Hạo.
Trong quân doanh, một đám hồng khải nhao nhao hành lễ với Lý Hạo, đoàn trưởng thì cũng là quan.
Lý Hạo đi thẳng đến tòa nhà tổng bộ quân doanh Sư Cửu.
Giờ phút này, hắn có chút kích động.
Ác mộng của ta sắp kết thúc!
Sư trưởng Sư Cửu Tuyệt Điên năm xưa giờ còn bao nhiêu chiến lực?
Ngày đó ông ta dùng một quyền đánh ta nằm xuống, hôm nay ta tới trả lại đây!
Lý Hạo hùng hổ cất bước tiến vào tòa cao ốc, trước cửa phòng làm việc, hắn cao giọng hét to: "Đoàn trưởng Lý Hạo đoàn 12 Sư Cửu về báo cáo công tác, tham kiến sư trưởng!"
Thanh âm chấn động cực lớn!
Cánh cửa phòng làm việc không gió mà bay, lập tức mở ra.
Bên trong, hoàng kim sư trưởng giống như lúc nào cũng bận rộn, ông ngẩng đầu, trong mắt kim quang lấp lóe: "Kêu lớn tiếng như vậy là vì cảm thấy mình đủ mạnh rồi à?"
Lý Hạo khép lại hai chân, cao giọng nói: "Làm quân nhân, giọng phải lớn, lễ nghi phải nghiêm, giọng nhỏ là kẻ yếu đuối! Sư trưởng, ta đến báo danh!"
"..."
Hoàng kim sư trưởng nhìn Lý Hạo, một lúc sau mới nói: “Được, ta biết rồi, ra ngoài đi!"
Lý Hạo không đi, cao giọng nói: "Sư trưởng, ta muốn khôi phục quân hàm tướng quân!"
Sư trưởng ngây ngẩn.
Lý Hạo nói tiếp: "Làm truyền nhân của Lý gia, dựa theo lời sư trưởng nói ngày đó, ta có tư cách được trao quân hàm tướng quân nhưng lại bị sư trưởng trì hoãn, sư trưởng, ta cảm thấy ta có thể khôi phục quân hàm tướng quân!"
Cửu sư trưởng tức giận bật cười.
"Tại sao?"
Lý Hạo hô to: "Đây là quy củ của Chiến Thiên thành! Ta là người Lý gia thì sẽ nhận được đãi ngộ này!"
"..."
Cửu sư trưởng dò xét Lý Hạo một phen, tươi cười lên tiếng: “Tự tin đấy, không tệ! Giết vài cường giả bên ngoài thì cảm thấy mình là vô địch, kiêu ngạo, tự mãn rồi đúng không? Ngươi cho rằng ta họ Vương à?"
Lý Hạo giật mình.
Cửu sư trưởng đứng lên, lạnh nhạt nói: "Quân nhân không nên tự mãn như vậy! Lý Hạo, đừng cảm thấy mình rất mạnh, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi vẫn chỉ là kẻ yếu mà thôi!"
Trong nháy mắt, Lý Hạo chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt!
Thần văn 5 hệ lập tức hiện ra, bảy hệ thần thông bộc phát, nhưng một cỗ kiếm ý cường hãn đến cực hạn phát ra từ trên người Cửu sư trưởng!
Cửa thành, Vương thự trưởng khẽ giật mình: "Tên kia phát uy à?"
Năm xưa vị kia là cường giả quân trưởng cấp một, lúc đó Chiến Thiên thành xảy ra chuyện, nếu không thì ông ta đã tấn cấp rồi, lúc ấy quân đoàn tiền tuyến đã ra nghị định bổ nhiệm, vị này sẽ được đảm nhiệm chức quân trưởng một quân đoàn.
Đáng tiếc là sau này Chiến Thiên thành mất liên lạc với bên ngoài. Năm tháng trôi qua, đối phương vẫn luôn đảm nhiệm chức Cửu sư trưởng, không có cơ hội xuất thủ.
Lần này ông ta muốn đánh chết Lý Hạo sao?
Oanh!
Lý Hạo cảm thấy trong đầu xuất hiện một thanh kiếm, thiên địa trở nên đục ngầu mờ mịt, bên tai vang lên âm thanh đạm mạc của Cửu sư trưởng: "Chỉ vậy thôi ư? Cùng lắm là gần đến Tuyệt Điên. Năm xưa thực lực như vậy chỉ đáng làm đoàn trưởng thôi, lấy đâu ra tự tin mà đòi làm sư trưởng? Chỉ có thực lực nửa bước Tuyệt Điên làm như mình là Đại Thánh vậy!"
Oanh!
Một quyền!
Bịch một tiếng, Lý Hạo đập lên vách tường, chậm rãi trượt xuống.
Cửu sư trưởng thu quyền, thản nhiên nói: "Thân thể yếu đuối, năng lượng ngũ hệ cưỡng ép dung hợp, còn thiếu nhiều! Tinh thần lực cũng thế, chỉ có cái gọi là “thế” kia đáng xem một chút, chỉ vậy thôi à?"
"..."
Lý Hạo ngơ ngác nhìn đối phương.
Vì sao?
Không có khả năng!
Ta đã có thể đánh một trận với Bất Hủ!
Vừa rồi ta còn nhẹ nhàng giết một phân thân Tuyệt Điên.
Ngươi hoàn toàn khôi phục rồi ư?
"Cái gọi là Bất Hủ kia còn mấy phần chiến lực?"
Dường như ông ta nhìn thấu tâm trí Lý Hạo, lúc này Lý Hạo chưa kịp bảo vệ tư tưởng, Cửu sư trưởng đạm mạc nói: "Bất Hủ trong mắt ngươi chỉ là hạng nhãi nhép! Chỉ là một yêu thực thủ hộ quân trấn, sau vô số năm tháng, nó còn bao nhiêu chiến lực? Bất kì vị sư trưởng chủ lực quân đoàn nào cũng sẽ không sợ! Tất cả quân trưởng đều có thể tuỳ tiện giết chết nó!
Trong Thiên Tinh trấn, yêu thực thực sự mạnh mẽ chỉ có Kinh Cức Mân Côi thôi! Dù vậy, ở thời kỳ đỉnh phong, nó gặp ta thì cũng phải cúi đầu, nhóc con, làm người thì đừng quá khoa trương!"
"..."
Lý Hạo ngơ ngác nhìn đối phương.
Ở thời kỳ đỉnh phong, một vị yêu thực thủ hộ cường đại, nghe nói còn là Bất Hủ đỉnh phong như nó sẽ cúi đầu với ngươi ư?
Ngươi không phải chỉ là sư trưởng thôi sao?
Không phải sư trưởng mạnh nhất chỉ là Tuyệt Điên đỉnh phong thôi ư?
Thời khắc này, Lý Hạo mất bình tĩnh, ác mộng đã trở lại, vì sao ta lại bị đánh?
Cửu sư trưởng trở về chỗ ngồi, ông lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết vài chữ to: "Ngang ngược kiêu ngạo, đắc ý vênh váo, không có triển vọng, đề nghị đá ra khỏi danh sách Chiến Thiên Quân!"
"..."
Lý Hạo nhìn thấy hết, có lẽ đối phương cố ý làm cho hắn nhìn.
Lý Hạo lập tức hoảng hốt: "Đừng..."
"Quy củ!"
"Báo cáo sư trưởng, ta sai rồi!"
"..."
Cửu sư trưởng nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Ra ngoài!"
“Rõ!"
Lý Hạo xoay người chạy, vẻ mặt bất đắc dĩ, vị này là sư trưởng thật sao?
Người ta chết đi, thực lực hạ xuống rất nhiều, vì sao đối phương lại mạnh hơn vậy?