Lý Hạo cảm thấy bất lực.
Nhưng đây chỉ là phán đoán, Lý Hạo đã nghĩ đến chuyện sau khi tiến vào cổ thành, có lẽ hắn có thể trực tiếp làm thành chủ.
Cây hòe ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Tốt nhất là ngươi đừng đi tìm cổ thành Lý gia."
"Vì sao?"
Hòe tướng quân thở dài: "Nếu cổ thành Lý gia còn người sống... Ngươi đến đó có khi sẽ bị bắt lại, giam cầm, bị tra tấn mỗi ngày!"
"..."
Lý Hạo ngây ngẩn, cái quỷ gì vậy?
"Ngươi quá yếu, còn tu luyện lung tung, người Lý gia bên kia một lòng tu kiếm, ngươi đến đó có lẽ sẽ khiến bọn họ nghĩ rằng ngươi là một kẻ quên nguồn quên gốc, bị buộc luyện kiếm đến chết cũng rất bình thường."
Đáng sợ như vậy ư?
Lý Hạo câm nín, mặc dù hắn không tin tưởng hoàn toàn nhưng nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, được rồi, vậy tạm thời ta sẽ không đi tìm.
"Đúng rồi, tướng quân, ta đã lấy được chùy Hồng gia, có vẻ ta đã biết nơi truyền thừa của Hồng gia ở đâu, ta có thể mang chùy mở ra nó không?"
"Tạm thời đừng làm vậy!"
Hòe tướng quân vội vàng ngăn cản: "Mở ra nơi truyền thừa có thể gây nên biến cố, nơi truyền thừa sẽ điên cuồng hấp thu năng lượng, kích thích mỏ Thiên Tinh, khoáng mạch nổ tung, dẫn đến khôi phục lần hai bắt đầu sớm! Hiện tại ta chỉ vừa khôi phục, nếu khôi phục lần hai bắt đầu sớm, đám phản quân hoặc yêu thực yêu thú phản loạn ra tay thì Ngân Nguyệt sẽ rất khó ngăn cản..."
Sắc mặt Lý Hạo thay đổi: "Vậy ư? Nhưng bây giờ kẻ thù của ta cũng đang nắm giữ Thần Binh của bát đại gia, nếu hắn mở ra nơi truyền thừa thì cũng sẽ khiến khôi phục lần hai đến sớm đúng không?"
Ánh Hồng Nguyệt!
"Đúng!"
Hòe tướng quân lại nói: "Mà điều kiện tiên quyết là hắn có thể vận dụng Thần Binh, như vậy khi tìm được nơi truyền thừa, hắn có thể làm được điều đó."
Ánh Hồng Nguyệt có thể dùng Thần Binh, nhưng có tìm ra nơi đó hay không thì không chắc.
Hiện tại Lý Hạo đã biết nơi truyền thừa của Hồng gia ở đâu, hiện tại chùy Hồng gia đang nằm trong tay hắn, trước đó Ánh Hồng Nguyệt không phát hiện ra cửa đá kia sao?
Hay gã đã phát hiện, nhưng cảm thấy khôi phục lần hai vào lúc đó không có ích gì với gã.
Dù sao, khôi phục lần hai xảy ra sớm không có ích lợi gì đối với người hiện đại, thực lực quá yếu, khôi phục lần hai sẽ không khiến bọn họ tiến bộ nhanh chóng mà có thể sẽ trở thành cửa ải cản bước bọn họ.
Lý Hạo cảm thấy hơi sốt ruột, hắn không muốn hiện tại khôi phục lần hai, phải ngăn cản Ánh Hồng Nguyệt mới được.
Điều nên hỏi đều đã hỏi, Lý Hạo không trì hoãn thêm: "Vậy tướng quân cứ bận việc đi, hai ngày nữa ta lại đến."
Lý Hạo nhanh chóng rời đi.
Hòe tướng quân thấy hắn đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, tiểu gia hỏa rất khó chơi.
Hư ảnh lão Quy hiện ra, tươi cười hỏi: "Thế nào?"
"Cái gì?"
"Ngươi cảm thấy người này thế nào?"
"Rất khó nói."
Hòe tướng quân khẽ hỏi: "Ngươi cũng muốn mở tinh môn, rời khỏi nơi đây sao?"
"Tất cả mọi người đều muốn vậy, nhưng ta thì thấy không quan trọng."
Lão Ô Quy cười cười: "Ngươi cũng muốn đi đúng không?"
"Gần tinh môn chưa chắc đã an toàn!"
Hòe tướng quân nói khẽ: "Đó là một chuyện rất nguy hiểm, cứ chờ đợi đi."
Lão Ô Quy gật đầu, không nói gì thêm.
Có mở ra được tinh môn hay không có lẽ thật sự phải trông cậy vào Lý Hạo.
Lão Ô Quy ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Khi khôi phục lần hai, chắc đám rác rưởi kia đều muốn nuốt chúng ta, hiện tại ngươi khôi phục không nhiều, có thể gánh vác được sao?"
"Muốn nuốt chúng ta ư?"
Hòe tướng quân cười lạnh: "Nếu ép chúng ta đến đường cùng, ta cho nổ Chiến Thiên thành cho bọn họ chôn cùng! Tám thành nổ tung, hủy diệt toàn bộ Ngân Nguyệt chi địa, đồng quy vu tận cũng tốt!"
Lão Quy thở dài: "Tám thành có nguyện ý không?"
Hòe tướng quân nhìn lão.
"Liên hệ giữa tám thành bị gián đoạn, Thiên Tinh Trấn bỗng nhiên bị tập kích, trong nháy mắt có rất nhiều cường giả vẫn lạc. Tám thành thật sự không xảy ra vấn đề gì ư? Tám chủ thành có Càn Khôn Bát Quái Trấn Thiên Trận! Sao lại bị cắt đứt liên lạc được? Sao có thể dễ dàng mất đi khả năng khống chế thiên địa được? Nếu một thành có vấn đề, chủ động cắt đứt trận pháp thì mới có khả năng xảy ra.
Thiên Tinh Trấn có 100.000 trú quân, không phải chủ thành, ai có thể tuỳ tiện trấn áp hủy diệt nó?
Lão Hòe, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hòe tướng quân trầm mặc, hồi lâu sau lắc đầu lên tiếng: "Ta không muốn hoài nghi bất cứ tòa thành hay gia tộc nào, bát đại gia tộc là gia tộc tọa trấn do Nhân Vương tự mình quyết định! Kiếm Tôn dùng thân thể Đế Tôn tự mình tọa trấn Ngân Nguyệt chi địa, ta nghĩ mãi mà không rõ là kẻ nào phản bội? Lý, Trương, Triệu, Lưu, Vương, Hồng, Chu, Trịnh, ngươi cảm thấy trừ Vương gia và Lý gia ra thì nhà ai có thể phản bội?"
Ô Quy lắc đầu: "Khó nói, không thể nói, không dám nói."
Bát đại gia đều là thủ hạ chân chính của Nhân Vương, có quan hệ mật thiết với một vài Đế Tôn, nghi ngờ bọn họ chính là đang hoài nghi Đế Tôn phía sau bọn họ.
Thế nhưng mọi người đều từng suy nghĩ...
Ai có thể rút ra toàn bộ năng lượng thiên địa trong nháy mắt?
Ai có thể cắt đứt liên hệ bản nguyên?
Ai có thể phá vỡ Càn Khôn Bát Quái Trấn Thiên Trận?
Trừ tám đại chủ thành ra thì còn ai có thể làm được chuyện này?
Trận pháp của tám đại chủ thành do cường giả đỉnh cấp tự mình bày ra, chỉ khi công phá từ bên trong, cắt đứt liên hệ của một thành thì mới có thể phá vỡ.
Cây hòe không muốn suy nghĩ, nhưng có một số việc nhất định không thể trốn tránh.
Trước đó không biết tình huống Thiên Tinh Trấn, hiện tại đã biết sự tồn tại của bản nguyên hỗn loạn, điều đó chứng tỏ đã có rất nhiều cường giả cùng bị giết, phòng ngự của Thiên Tinh Trấn sẽ không yếu đến vật, trừ khi tám đại chủ thành suất quân đến đó, giả danh viện trợ trực tiếp vào thành, sau đó phá thành!
Thế nhưng quân đội Tân Võ không thể nào phản loạn mới đúng?
Ở thời đại kia, có Nhân Vương ở đó, liên hệ chưa bị cắt đứt, là ai điên cuồng như vậy?
Dù có kẻ phát điên nhưng không thể nào người phía dưới cũng điên theo được.
Lão Ô Quy nghĩ đến đau đầu mà vẫn không nghĩ thông!
Một lúc lâu sau, lão bỗng nhiên nói: "Có lẽ có người hoài nghi chúng ta."
Hòe tướng quân sửng sốt: "Sao lại vậy được, Chiến Thiên thành do vị kia tự mình đặt tên."
Huyết Đế Tôn đã tự mình viết lên hai chữ Chiến Thiên, Lý gia có làm phản thì Vương gia cũng sẽ không phản... Đương nhiên không thể nói ra lời này, không thì sẽ bị Kiếm Tôn một kiếm chém chết.
Lão Quy cười: "Quá bình thường, vì quan hệ giữa tổ tiên của ngươi và vị kia nên người ta vẫn luôn hoài nghi."
Mẹ nó!
Cây già thầm mắng, đó đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, sao lại mang ra nói?
Nhưng lão nói cũng đúng.
Lão tổ là yêu thực cộng sinh với vị kia, tại thời đại Tân Võ, vị kia nổi danh là cỏ đầu tường, bên nào mạnh thì nghiêng về bên đó, chẳng cần mặt mũi, mặc dù thực lực cực mạnh nhưng không ai dám nhắc đến, thanh danh cũng rất tệ.
"Đây là thành của Vương gia, không phải của vị kia, liên quan gì đến ta?"
Hòe tướng quân không muốn nói nhiều, thanh giả tự thanh.
Lão Quy bật cười: "Chỉ sợ bị hiểu lầm mà thôi, thôi, tùy bọn họ đi! Việc này trong lòng hiểu rõ là được, đừng quan tâm nhiều."
"Có cần nói với tiểu gia hỏa kia một tiếng không?"
Để tránh gia hỏa này chạy loạn, chạy đến chủ thành nào đó thì sẽ nguy hiểm.
Lão Quy suy tư rồi đáp: "Không cần, đối phương chưa chắc sẽ làm gì hắn, dù đối phương vẫn còn thì chẳng lẽ lại muốn cả đời bị nhốt ở đó ư? Tinh môn không xuất hiện, mọi thứ đều không quan trọng! Lý Hạo là lựa chọn hàng đầu để mở ra tinh môn. Còn Ánh Hồng Nguyệt mà hắn từng nhắc đến, có thể đứng sau người này chính là kẻ phản loạn năm đó. Nhưng Ánh Hồng Nguyệt không phải người Lý gia, Lý gia mới là người có khả năng mở tinh môn, người kia chỉ có thể tính là lựa chọn thay thế."
"Sao ngươi biết đối phương không phải người Lý gia?"
Hòe tướng quân thản nhiên nói: "Lý gia không thể có hai vị truyền nhân ư?"
Lão Quy cười: "Tinh Không Kiếm đang nằm trong tay Lý Hạo, dù giả thiết này là thật thì cũng không quan trọng, Tinh Không Kiếm mới là thứ quan trọng. Nhưng khả năng mà ngươi nói cũng có thể là thật."
Một cây một rùa nói chuyện phiếm với nhau.
Bọn họ đã yên lặng quá lâu, hiện giờ có rất nhiều chuyện muốn nói.
Về phần Vương thự trưởng, lão Quy lười trò chuyện nhiều với ông, tên kia nói chuyện không nghiêm túc chút nào...