Hai vị con rối trái lại không hứng thú, Tưởng Doanh Lý chỉ nhìn thoáng qua, đã rất nhanh dời ánh mắt, nhìn Hắc Báo, bỗng nhiên tóm lấy tai chó của Hắc Báo, có chút tò mò: "Chó này chẳng lẽ là hậu duệ của Trấn Yêu Sứ sao?"
Lý Thắng Phương nhìn thoáng qua, gật đầu: "Chắc là vậy!"
Tưởng Doanh Lý vuốt đầu chó, "Thật đáng yêu! Lần trước chỉ thấy qua, muốn sờ cũng không dám sờ, nhưng mà thật đáng tiếc không phải là mèo."
"Năng lực liếm lông tổ truyền của nhà ngươi, ngươi còn sử dụng được không?"
"..."
Lý Hạo nghe thấy thì thật cạn lời, còn có năng lực liếm lông tổ truyền?
Cái gì với cái gì đây.
Những người khác cũng câm nín, đồng loạt nhìn hai con rối, lại nhìn Hắc Báo, bộ dáng của Hắc Báo lúc này trái lại sợ sệt, giống như cảm giác được cái gì đó, căn bản không dám phản kháng.
Lý Hạo nhìn thấy thì rất bực, đá Hắc Báo một cái.
Hắc Báo trong nháy mắt rống to: "Uông uông uông!"
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, phát huy câu nói này vô cùng tinh tế.
Tưởng Doanh Lý cũng không thèm để ý, tùy Tiện vuốt ve cổ Hắc Báo mấy cái, Hắc Báo thoải mái đến mức muốn ngáp, nhưng rất nhanh đã thấy không đúng, gầm hét lần nữa: "Uông uông uông!"
"Vì sao ngươi không nói chuyện?"
Tưởng Doanh Lý kỳ quái nói: "Gần bước vào Tuyệt Điên, nên biết nói chuyện chứ, mặc dù huyết mạch không yếu, nhưng Trấn Yêu Sứ lúc này đã biết truyền âm, chẳng lẽ là thanh âm của ngươi rất khó nghe?"
"..."
Hắc Báo không thèm để ý, tránh nàng, vội vàng chạy tới bên người Lý Hạo, tại sao dẫn bọn gia hỏa này ra ngoài làm gì, Hắc Báo cảm thấy không hay lắm.
Bọn gia hỏa này, không sợ nó chút nào.
Lý Hạo cũng không nói gì, mở miệng nói: "Hai vị, sau khi rời khỏi đây, không nên tùy tiện mở miệng, tất cả mọi người nơi này đều biết các ngươi, nhưng sau khi rời khỏi đây, khiêm tốn một chút!"
"Yên tâm đi, chúng ta rất khiêm tốn!"
Tin các ngươi mới lạ!
Lý Hạo cũng không nhiều lời, áo giáp hoàng kim trên thân hiện ra: "Đi, đi Thiên Kiếm sơn trang trước!"
Đám người cũng không nói nhiều, đồng loạt mặc áo giáp, che giấu thân phận.
Về phần có thể bị nhận ra hay không, trừ Trần Trung Thiên, những người khác không quan tâm.
Trần Trung Thiên ngược lại là phải khiêm tốn một chút, miễn cho bị người khác nhận ra.
Trần Trung Thiên cũng không ngốc, gần đây rất khiêm tốn, thậm chí để con của hắn mỗi ngày giả vờ bộ dáng chết cha, bởi vì hắn đã làm mất Thánh Binh, có lẽ đã bị người khác phát giác, dứt khoát để Trần Diệu giả bộ dạng khi cha chết, cái dạng mà có khả năng bị Lý Hạo ám sát.
Đương nhiên không công khai là được.
Một đám người này cũng không biết khiêm tốn.
Trực tiếp từ phủ nha phi hành, trời vừa sáng, kim quang lóng lánh còn có ngân quang lấp lóe, ngược lại vô cùng rêu rao.
"Xuất phát!"
Oanh!
Động tĩnh không nhỏ, sáu người trong nháy mắt biến mất....
Trong Quân Pháp Ti cách đó không xa.
Tề Bình Giang thoáng nhìn ra bên ngoài, khẽ nhíu mày.
Lý Hạo mấy ngày trước hình như đi Ngân Nguyệt, lúc này mới vừa trở về lại dẫn người đi đâu đây?
Người đi theo cũng không nhiều.
Không đến 10 người.
Diêu Tứ vẫn ở đây, Nam Quyền cũng không đi, nhưng những người Thiên Kiếm, Địa Kiếm chắc là cùng đi theo.
"Đã phát hiện tung tích Phong Vân các chưa?"
Tề Bình Giang nhìn người trung niên bên cạnh, chính là con trai của ông ta, Tề Định Hải trầm giọng nói: "Chắc đã phát hiện, gần đây người của Tuần Dạ Nhân và phủ Đô đốc Thiên Tinh vẫn luôn tra xét..."
"Để bọn họ đấu đi! Phong Vân các cũng không đơn giản."
Tề Bình Giang khẽ nói: "Đừng nhìn thấy chỉ vừa mới xuất hiện, ta hoài nghi, Thần Thông của Phong Vân các nhiều đến mức không tưởng tượng nổi, bọn Lý Hạo nếu thật sự muốn đối phó với Phong Vân các, vậy dẫn theo chỉ có mấy người như thế, có thể chịu thiệt thòi lớn!"
"Phụ thân cảm thấy, Phong Vân các có thể chống lại bọn họ sao?"
"Vì sao không được?"
Tề Bình Giang bình tĩnh nói: "Phong Vân các có thể dò xét ra thực lực của nhiều cường giả như vậy, không có chút bản lĩnh thật sự, sao dám tùy tiện công khai tuyên bố? Không sợ đắc tội khắp nơi sao? Phong Vân các giống như bọn Lý Hạo, đều là cái gậy quấy phân, hận không thể làm cho thiên hạ đại loạn."
Đều là đồng loại với nhau.
Tề Định Hải bật cười: "Phụ thân so sánh như vậy... không được hay cho lắm."
Tề Bình Giang trái lại không để ý: "Toàn bộ vương triều Thiên Tinh chính là cái hố phân! Có cái gì mà không hay, ta cũng vậy, bọn hắn cũng thế, không ai tốt hơn ai. Năm đó còn muốn quét sạch hố phân này... Đến hôm nay, đã sớm bỏ đi ý định này rồi."
Tề Định Hải không nói gì.
Lúc này, y cũng nhẹ giọng thở dài một tiếng.
Tề Bình Giang trái lại bình tĩnh như trước, nhìn thoáng qua hoàng cung, lại nhìn Hành Chính Ti cách đó không xa, cuối cùng nhìn về phía Tuần Kiểm Ti: "Gia hỏa Tuần Kiểm Ti, không biết đang làm cái gì, còn làm tổn hại Thánh Binh, Trần Trung Thiên xuất hiện chưa?"
"Không có, phía Trần Diệu, giống như làm bộ chết cha... Nhưng nếu là thật sự bị Lý Hạo giết, Trần Diệu... sao lại thờ ơ như vậy?"
Lúc này Tề Bình Giang mới khẽ nhíu mày: "Có lẽ... là có nguyên nhân khác, hi vọng không phải đạt thành nhất trí với những người kia của hoàng thất, Trần Trung Thiên có thể từ một tên tiểu lưu manh, đạt đến thành tựu như bây giờ thì sẽ không đến mức chết dễ dàng như vậy. Nếu không địch lại bọn Lý Hạo, hắn đã sớm đầu hàng, da mặt người này dày vô địch, sẽ không dễ dàng chịu chết. Gần đây hãy quan sát Tuần Kiểm Ti kĩ hơn một chút."
"Vâng, đã biết!"
Nói đến đây, Tề Định Hải khẽ nói: "Phụ thân, hai ngày sau, Siêu Năng Chi Thành muốn mở họp, thành lập hội các lão, Lâm Hồng Ngọc đây là ý gì? Bây giờ, đối phương đã thành công liên minh với Ngọc Tiêu, Lạc Nhật sơn trang, nếu là lại chỉnh hợp thế lực mười hai gia tộc và thế lực tán tu, phối hợp với hai đại Thần Sơn, vậy rất khó giải quyết."
Tề Bình Giang khẽ gật đầu.
Siêu Năng Chi Thành không yếu, huống chi còn có hai đại Thần Sơn, mặc dù khiêm tốn, nhưng cũng tuyệt đối không yếu.
Bây giờ, ba bên hợp tác, còn muốn chỉnh hợp lực lượng Siêu Năng Chi Thành, một khi thành công, vậy sẽ không giống với lúc trước nữa.
"Tạo ra chút phiền phức cho bọn hắn... Nhưng không cần trả giá quá nhiều, bây giờ phủ Đô đốc Thiên Tinh thành lập, Lý Hạo không hy vọng siêu năng vượt ra khỏi sự khống chế của hắn, có lẽ... hắn sẽ nhúng tay vào, để bọn hắn đấu với nhau đi!"
"Thế nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả."