Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1448 - Chương 1448 - Chém Giết Không Ngừng 1

Chương 1448 - Chém Giết Không Ngừng 1
Chương 1448 - Chém Giết Không Ngừng 1

Từng cái nhẫn trữ vật rơi xuống tay Lý Hạo.

Bây giờ trên người Lý Hạo không có một đồng.

Còn lại có chút Thần Năng Thạch cũng đã cho hai vị con rối, nhưng bây giờ hắn có nhiều nhất chính là Sinh Mệnh Chi Tuyền, hơn vạn giọt.

Lần này, người thu hoạch lớn nhất thực ra không phải ai khác mà là Lý Hạo.

Lúc này, ánh sang quanh Tinh Không Kiếm trong tay hắn lấp lóe, tràn đầy năng lượng.

Ăn no rồi!

Lần này Tinh Không Kiếm thật sự ăn rất no, hình như đây là lần đầu tiên ăn no như thế, không biết đã ăn bao nhiêu Thánh Binh, những Trấn Thế Thần Binh kia dù đỉnh cấp hay thấp kém, đều bị Tinh Không Kiếm ăn sạch.

Một lần nuốt một đống.

Lý Hạo xem thử từng cái nhẫn trữ vật, dò xét một chút, lộ ra vẻ tươi cười.

Thần Năng Thạch.

Cực kì cực kì nhiều.

Phải biết rằng, lần này cường giả của những tán tu và những thế gia đều tới đây, Thần Năng Thạch hầu như đều để ở trong nhẫn trữ vật, chỉ cần thu hết thì Thần Năng Thạch không dưới 5000 vạn.

Thực ra cũng rất ít.

Có hơn mười gia tộc cơ mà.

Một đại gia tộc thế mà chỉ dự trữ mấy trăm vạn Thần Năng Thạch, ít thật đấy.

Nên biết rằng gần đây bọn gia hỏa này tiêu xài lung tung, mua rất nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền, Lý Hạo mặc dù không đếm kỹ, nhưng tổng cộng Sinh Mệnh Chi Tuyền của các gia tộc cũng hơn trăm giọt.

Vẫn ít.

Sinh Mệnh Chi Tuyền, đối với Lý Hạo thì giá rất rẻ, bọn gia hỏa này xài tiền bậy bạ để mấy Yêu Thực đó có hời, Lý Hạo chỉ đổi 3000 một giọt, những người này hơi tí là 5 vạn hay 6 vạn một giọt.

"Những Yêu Thực kia có lẽ đã biết có chuyện không may!"

Lúc này, Chu thự trưởng nói: "Phân thân của Yêu Thực ở đây đều đã chết, nếu không có phong bế như di tích thì đối phương có lẽ đã biết phân thân của chúng không còn."

Lý Hạo cười: "Thì sao chứ?"

Biết thì biết thôi.

Bọn chúng lại không ra ngoài được.

Mà cường giả của các gia tộc hầu như đã bị giết sạch, coi như trong di tích còn có cường giả, bây giờ dám bước ra đây sao?

Tất nhiên phải đề phòng tin tức bị tiết lộ.

Lý Hạo phất tay, năm thần văn biến mất.

Hiện tại những Yêu Thực kia có lẽ đã biết phân thân của chính mình không còn.

Lý Hạo không thu lại những mảnh vỡ của mặt kính, mà là nhìn Lâm Hồng Ngọc: "Ngươi đi cùng ta giết yêu thực, hay là ở đây xử lý mấy việc của Siêu Năng Chi Thành?"

Lâm Hồng Ngọc trầm giọng nói: "Tất nhiên phải đi theo Đô đốc rồi!"

Nói xong, dặn dò người phía sau: "Tam trưởng lão, nơi này giao cho ngươi, nếu có người đến đây thăm dò, ngươi phụ trách phối hợp với Thành Vệ quân, giải quyết bọn họ!"

Sắc mặt Tam trưởng lão hoàn toàn trắng bệch.

Nhìn Lâm Hồng Ngọc, có chút run rẩy không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng run sợ nói: "Thành chủ. . . Đô đốc, ta. . . ta lo. . . Lo lắng không đảm nhiệm được, xử lý không tốt. . ."

Lý Hạo nhìn về phía ông ta, cười nói: "Lâm thành chủ chỉ để ngươi sống, ngươi tốt xấu cũng là Thần Thông tứ hệ, bây giờ cường giả chết hết rồi, nếu ngươi ngay cả giải quyết chuyện cỏn con này đều không giải quyết được. . . Không bằng về gia tộc dưỡng lão đi?"

Sắc mặt Tam trưởng lão lập tức trắng bệch, vội vàng nói: "Đô đốc yên tâm, ta chắc chắn bảo vệ nơi này chặt chẽ!"

"Nếu có. . . có người đến dò xét, kẻ yếu thì giết chết, còn cường giả. . . ta. . ."

Ông ta lo lắng những người này rời đi quá lâu, nếu trong khoảnh thời gian dài mà không có động tĩnh, có lẽ sẽ có thế lực khác đến đây dò xét.

Lâm Hồng Ngọc thấy thế, khẽ cười, trấn an nói: "Tam trưởng lão yên tâm, gần trăm Thần Thông tụ họp, không đấu từ ba đến năm ngày thì sẽ khó phân thắng bại, trưởng lão thỉnh thoảng bộc phát một chút thần năng là xong, ai còn dám tùy tiện đến đây thăm dò?"

Tam trưởng lão đành phải gật đầu.

Nhưng trong lòng thì vạn phần sợ hãi.

Thậm chí có lúc nghĩ tới, khi những người này đều đi hết rồi, ta có thể chạy trốn. . .

Nhưng nhanh chóng bỏ đi ý tưởng này.

Thật là đáng sợ!

Mặc dù thiên hạ lớn, nhưng mình chạy tới chỗ nào đây?

Ở đây, có lẽ còn có thể tiếp tục sống, chạy, có lẽ sẽ chết thật.

Lý Hạo khẽ cười, xuất ra Ngũ Hành lĩnh vực, nhìn bầu trời: "Tiền bối, cần phải đi rồi, đi đón bản thể của ngươi!"

Hồng Sam Thụ bên cạnh có chút bất lực.

Nhưng vẫn nhanh chóng quay lại trong lĩnh vực, cây táo cũng vội vàng đi vào, cùng với đó là một chút sợ hãi cùng kinh ngạc, bọn gia hỏa này thật hung ác.

Thế nhưng. . . vô cùng sảng khoái.

Lần này, cuối cùng cũng được ăn một bữa no.

Ở chung với Thiên Kiếm hơn mười năm, lúc nào cũng bị đói bụng, đó mới gọi là thảm.

"Lâm thành chủ biết di tích của các gia tộc ở chỗ nào sao?"

Lâm Hồng Ngọc bật cười: "Đương nhiên, di tích của các gia tộc cách đây không xa, khi đó lựa chọn nơi đây làm trụ sở của chúng ta, chắc chắn phải tính toán kĩ lưỡng, khoảng cách đến 12 gia tộc cũng không quá xa, nếu không gặp phải chuyện gì, chẳng phải là phiền phức sao?"

"Bình thường địa bàn của bọn họ đều xây dựng phía trên di tích, dù trước đó vị trí không đúng thì sau này cũng sẽ di chuyển, đều phải ở phía trên di tích."

Lý Hạo khẽ gật đầu: "Vậy trước tiên thanh lý bọn họ!"

Lý Hạo tùy ý phất tay, một bảo vật xuất hiện, Toản Địa Toa.

Lý Hạo mau chóng đi vào bên trong, những người khác cũng không nhiều lời, đồng loạt đuổi theo, Hồng Sam Thụ trái lại có hơi xúc động: "Toản Địa Toa, đã không còn nhìn thấy rất nhiều năm nay rồi."

Dứt lời, phân thân cũng đi theo vào trong.

Trước mắt Lý Hạo hiện ra một tấm bản đồ.

Hắn biết địa chỉ Lâm gia ở đâu nên nhanh chóng khởi động, chỉ trong chớp nhoáng, Toản Địa Toa đã biến mất, đồng thời cũng tiêu hao 10 vạn Thần Năng Thạch.

. . .

Nhà cũ Lâm gia.

Nơi đây như là một cái thành nhỏ, bây giờ người đến người đi rất náo nhiệt, đi Siêu Năng Chi Thành chỉ là cường giả, không có nghĩa là tất cả người trong Lâm gia đều đi, hiện tại người Lâm gia còn chưa biết chuyện.

Trong thị trấn nhỏ đều đang bàn tán sôi nổi, thảo luận sau lần này, Lâm gia sẽ như thế nào như thế nào, trở thành chúa tể một vùng, tranh bá thiên hạ.

Một đoàn người đều rất cường đại.

Nhanh chóng xuất hiện tại phía sau núi của Lâm gia.

Nơi này có người canh giữ.

Một vị cường giả Thần Thông.

Lâm Hồng Ngọc cũng không cần Lý Hạo nói gì, trong nháy mắt xuất hiện, ra một chưởng, người kia lập tức bị đánh bay, trọng thương thổ huyết, nhìn thấy Lâm Hồng Ngọc thì lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Hồng Ngọc nói khẽ: "Nhị gia gia, ta không muốn giết ngươi, buông bỏ siêu năng, ta đánh ngươi ngất xỉu, ngươi có thể sống sót."

Sắc mặt lão nhân kịch biến.

Lúc này thân ảnh của Hồng Sam Thụ cũng hiển hiện: "Thế nào, muốn chết đúng không?"

Sắc mặt lão nhân hoàn toàn thay đổi!

"Tôn Giả. . ."

Sau một khắc, sắc mặt trắng bệch, không nói gì nữa, thu hồi siêu năng phòng ngự, mặc cho bản nguyên Hồng Sam Thụ xâm nhập, mau chóng ngất đi.

Lâm Hồng Ngọc nhìn Lý Hạo: "Đây cũng coi như là thân nhân của ta, trong Lâm gia vẫn ủng hộ ta."

Bình Luận (0)
Comment