Lâm Hồng Ngọc cũng không nhiều lời, vội nói: "Đô đốc, vậy ta lập tức sắp xếp người phong tỏa mười một gia tộc khác, nhưng thời gian phong tỏa sẽ không quá dài, thời gian quá lâu thì người khác sẽ nghi ngờ."
"Được, không sao, chờ ta giải quyết Phong Vân các thì các thế lực khác muốn biết thì biết!"
Lý Hạo cười nói: "Trong khoảng thời gian này, tin tức không tiết lộ ra ngoài là được, còn mấy triệu siêu năng trong thành... Ngươi quay về treo giải thưởng, nói thành lập được hội các lão nên khen thưởng bọn họ, lừa gạt tất cả mấy người tội ác tày trời, hay gây sự, không nghe lời vào trong di tích tu luyện, giết sạch cho ta!"
Lâm Hồng Ngọc rét lạnh trong lòng, nói về hung ác thì Lý Hạo vẫn là hung ác nhất.
Giết hết mấy người hay gây sự, không nghe lời, phạm tội tày trời, vậy những người còn lại cũng chỉ có thể đi theo đám đông.
"Đô đốc yên tâm!"
Lâm Hồng Ngọc lại nói: "Nhưng chỉ có mình ta... sợ rằng không có đủ sức, Đô đốc có nghĩ phải chăng nên để Địa Phúc Kiếm tiền bối ở lại đây, giúp ta một chút, phối hợp với ta?"
Lý Hạo bật cười.
Hồng Nhất Đường cũng bật cười.
Người phụ nữ này thật thú vị.
Sáu hệ đỉnh phong mà không đủ sức?
Trong thành bây giờ chắc không còn Thần Thông nào cả, tin tức cũng không tiết lộ ra ngoài, Lâm gia tốt xấu còn có hai vị Thần Thông trấn giữ, cộng thêm nàng, tổng cộng ba vị, làm gì mà không đủ sức.
Nhưng đối phương đã nói như vậy, Lý Hạo suy nghĩ một chút sau đó nói: "Hồng sư thúc còn phải hành động cùng ta, phía của ngươi..."
Hắn suy nghĩ một chút, Lâm Hồng Ngọc làm như vậy là muốn để hắn yên tâm.
Sắp xếp ai tới trợ giúp nàng trấn giữ Siêu Năng Chi Thành đây?
Đến lúc này Lý Hạo mới phát hiện, người mình có thể sử dụng kỳ thật rất ít.
Cường giả nhìn thì nhiều nhưng đến thời khắc mấu chốt, có thể sử dụng lại không nhiều.
Như hiện tại, ai sẽ ở lại tọa trấn đây?
Phối hợp với Lâm Hồng Ngọc, cùng nhau xâm chiếm Siêu Năng Chi Thành.
Nhìn lướt qua mọi người, Hầu Tiêu Trần chắc được, Chu thự trưởng kỳ thật cũng được, nhưng về sau còn phải đối phó với những người khác, đối phó Phong Vân các, bọn họ ở đây cũng sẽ khiến người khác chú ý, dù sao danh tiếng của hai vị này không nhỏ.
Thiên Kiếm thì thôi đi, có thể sẽ bị Lâm Hồng Ngọc tính kế, nữ nhân này quá ranh mãnh.
Ngay lúc này, Chu thự trưởng nói: "Đô đốc, ta thấy... Không bằng vẫn về Ngân Nguyệt trước đi, thứ nhất, cần Yêu Thực! Thứ hai... Để Vũ soái tới đây đi!"
"Vũ soái?"
"Đúng!"
Chu thự trưởng gật đầu: "Phía Siêu Năng Chi Thành cần một nhân vật thực lực mạnh mẽ trấn thủ, Lâm thành chủ phụ trách trấn an, vậy sẽ cần một người tiêu diệt tất cả! Vũ soái đã trấn thủ Ngân Nguyệt nhiều năm, sát phạt quyết đoán, nói ít nhưng đáng giá tín nhiệm. Vũ soái cũng có nhiều năm kinh nghiệm quản lý quân đội, cũng không phải người nhân từ, lại có quy tắc, có chừng mực, lại trang bị áo giáp cho một phần của Ngân Nguyệt quân... Vũ soái chịu trách nhiệm trấn thủ, dù là bộc phát siêu năng hỗn loạn, Vũ soái cũng có thể giải quyết, trấn áp bọn họ!"
"Điểm này... võ sư giang hồ không cách nào so sánh được!"
Lúc này, ông nói không hề khách khí.
Việc này đích xác võ sư giang hồ không thể giải quyết, có lẽ bọn họ cường đại, nhưng một khi xảy ra bạo động, hỗn loạn, những võ sư giang hồ này có lẽ chỉ biết chém giết.
Giết chóc có lẽ là biện pháp tốt, nhưng khi nhiễu loạn chưa hẳn có thể giải quyết được vấn đề.
Hoàng Vũ từng mang binh bình định phản loạn rất nhiều lần, người này mới là chìa khóa giữ cho quân đội Ngân Nguyệt an phận thủ thường, chỉ là đối phương trầm mặc ít nói, sẽ rất ít chủ động yêu cầu gì đó, ngày đó sau khi đối phương giết chết Hoàng Kim Lư cũng là nhanh chóng rời đi, không ở lâu, lựa chọn tiếp tục trấn thủ Ngân Nguyệt.
Tứ thủ của Ngân Nguyệt, Khổng Khiết thì là người hay xúc động nhất, Hầu Tiêu Trần thì có cả mưu trí và võ lực, nhưng Hầu Tiêu Trần cũng có chút phong thái hào hiệp, Triệu thự trưởng đa mưu túc trí, còn Hoàng Vũ là tác phong quân đội thuần túy.
Lý Hạo suy xét trong lòng, gật đầu!
Không thể không nói, nếu Chu thự trưởng không nhắc, hắn không nhớ tới Vũ soái, nhưng khi cân nhắc, Lý Hạo cảm thấy đích xác rất thích hợp.
Hoàng Vũ, một trong tam đại thống lĩnh Thực Nhân Ma.
Ngoại hiệu khó nghe, nhưng năm đó đối phương xác thực chấn nhiếp Ngân Nguyệt võ lâm, lúc nên xuống tay thì sẽ cực kỳ ngoan lệ, ra tay hung ác, nhưng không chém giết lung tung, danh tiếng so với Cáp Cáp Quái, Bệnh Tháp Quỷ lớn hơn nhiều, nhưng người biết thân phận của y lại rất ít.
Nhìn thấy ông, hầu như đều đã chết, bởi vì gặp được y đại biểu cho tội không thể tha, mà Hoàng Vũ sẽ rất ít khi hạ thủ lưu tình, nghĩa khí giang hồ gì đó, ông không quan tâm.
Lý Hạo thầm nghĩ, đúng vậy, sao lại quên được chứ.
Lâm Hồng Ngọc cũng hơi nhướng mày, rất nhanh cười nói: "Đã sớm nghe đến tên Vũ soái, nếu Vũ soái tình nguyện đến Siêu Năng Chi Thành, vậy Hồng Ngọc sẽ hỗ trợ Vũ soái thật tốt, bình định lãnh thổ Siêu Năng Chi Thành hoàn chỉnh giao cho Đô đốc, không uổng công Đô đốc hao tâm tổn trí."
Lý Hạo cười: "Lâm thành chủ đừng hiểu lầm, Vũ soái đến đây, cũng chỉ vào lúc bạo động ra mặt bình loạn, lúc khác, đương nhiên vẫn do Lâm thành chủ định đoạt!"
Lâm Hồng Ngọc còn muốn nói gì đó, Lý Hạo cười nói: "Cứ như vậy đi! Xem ra, ta còn phải đi Ngân Nguyệt một chuyến, đáng tiếc, không có truyền tống trận, mỗi lần đi đi về về đều rất lãng phí thời gian."
Cũng may, hiện tại có Toản Địa Toa, nhưng tiêu hao quá lớn.
Trở lại Ngân Nguyệt thì phải du hành mười hay hai mươi lần, tiêu hao một hay hai trăm vạn Thần Năng Thạch, Lý Hạo kỳ thật không nỡ, nhưng tốc độ sẽ rất nhanh, giới hạn của một lần du hành lên tới ngàn dặm.
Nhưng nếu hắn tự mình dốc sức chạy về, cũng chưa tới một ngày.
Trong khi nói chuyện, đám người đã về tới chỗ lúc trước.
Tam trưởng lão bây giờ tựa như đã lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy đám người, sắc mặt cũng không còn tái nhợt, vội vàng thi lễ với Lý Hạo: "Bái kiến Đô đốc, Đô đốc vạn an!"
"..."