Lý Hạo hiện ra thân ảnh, ra chiêu, văn tự bị phá nát lần lượt trở về, hắn thở dốc một hơi, nhìn Hồng Đồ, lần nữa nhíu mày.
Gia hỏa này, như tiểu cường đánh không chết vậy.
Chủ yếu vẫn là do cái gương kia!
Tiếp tục giảm đi thương tổn của chính mình, để lực tổn thương vào mình không ngừng suy yếu, năng lượng chân chính giết vào trong cơ thể Hồng Đồ ngược lại không nhiều.
Tiếp tục như thế, mình sẽ tiêu hao rất nhiều.
Mà đối phương chỉ dựa vào tấm gương này đã cho mình ăn đủ, thời khắc này Lý Hạo, năng lượng cũng đang không ngừng tiêu hao ra ngoài, mặc dù Tinh Không Kiếm vẫn đang tiếp tục bổ sung tổn thất, nhưng, Tinh Không Kiếm lại không cách nào trảm phá được tấm gương của đối phương.
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo gặp được loại vấn đề này, Tinh Không Kiếm không hề để lại được bất kỳ vết thương nào.
Mà Hồng Đồ lần nữa bộc phát, tinh thần lực cường hãn lao tới, Lý Hạo trong đầu lần nữa hiện ra các loại huyễn tượng, vô số Hồng Đồ hiển hiện, hắn nhất thời thế mà không cách nào bắt được chân thân của đối phương.
Tinh thần lực cường hãn, áp chế thần ý của Lý Hạo, thậm chí Ngũ Hành chi thế cũng bị áp chế.
"Đối phương vốn là Tân Võ cường giả, dù là phục sinh, tinh thần lực tăng trưởng cũng rất nhanh... Khó trách tinh thần lực cường đại như thế..."
Ý chợt nảy ra, Lý Hạo nghĩ tới điều gì, sau một khắc, trong tinh thần hiện ra một cỗ đao ý!
Ầm!
Phảng phất như khai thiên lập địa, kiếm này chém giết tất cả!
Chân thân của Hồng Đồ lần nữa hiện ra, ngay trước mặt Lý Hạo, giờ đây vẫn còn lảo đảo, có chút kinh ngạc: " Đao ý Huyết Đế Tôn... Khó trách!"
Lần này, y nhận ra.
Bỗng nhiên, y nở nụ cười: "Lý Hạo, ngươi càng cường đại, ta càng hưng phấn, chỉ khi ngươi có trạng thái như vậy, mới có tư cách nhận được sự ưu ái của thiên ý, cũng không uổng công ta coi trọng ngươi!"
Lý Hạo lạnh lùng nhìn y, lại nhìn cái gương trong tay y.
Đây là lần đầu tiên gặp được gia hỏa khó chơi như vậy, dù là Yêu Thực Bất Hủ, khi Lý Hạo bị thương thì cũng sẽ đánh chém được đối phương, không giống như hiện giờ, đều bị tấm gương này chặn lại.
"Thiên ý?"
Lý Hạo nỉ non một tiếng, ngươi không phải tin tưởng thiên ý sao?
Vậy hãy để thiên ý giết ngươi!
Trong nháy mắt, trong hư không, từng luồng thế dao động xuất hiện, lần nữa hiện ra một người Lý Hạo, như là chủ nhân của thiên địa, Hồng Đồ lập tức nhíu mày, là thứ đồ chơi gì nữa đây?
Mà Lý Hạo, giờ đây lần nữa biến mất.
Sau một khắc, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên!
Một thanh trường kiếm im hơi lặng tiếng xuyên thủng hư không, tinh khí thần của Lý Hạo triệt để dung hợp với tiểu kiếm, kiếm này hết kiếm khác, phối hợp với nguyên tố Ngũ Hành hình thành đại thế của thiên địa, không ngừng trấn áp đối phương!
Song phương lần nữa chém giết, Lý Hạo tựa như quái vật không biết mệt mỏi, lần này, lại luôn nhằm vào cái gương kia mà công kích, hắn phát hiện, tấm gương này mỗi một lần bị Tinh Không Kiếm chém trúng cũng sẽ ảm đạm một chút.
Tiêu hao năng lượng!
Cái tên Hồng Đồ này có bao nhiêu năng lượng có thể tiêu hao đây?
Vừa chiến đấu, Lý Hạo vừa nghĩ tới điều gì đó, Tinh Không Kiếm khôi phục còn chưa đủ nhiều, cảm giác không cường hãn như tấm gương này, nhưng Tinh Không Kiếm vẫn có thể thôn phệ thêm thứ gì đó.
Sau một khắc, một cái búa lớn bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Hồng gia thần chùy!
Vẫn luôn không dùng cái đồ chơi này, cũng không phải quá mạnh, Lý Hạo cũng không tính mở cửa đá... Bát đại gia Thần Binh nghe nói là chìa khoá, rất quan trọng... Người bình thường, đại khái là sẽ không hủy hoại nó, cũng không cách nào tổn hại nó được.
Thế nhưng là... Lý Hạo sẽ để ý sao?
Thứ này, tất nhiên là đồ đại bổ rồi!
Nếu Tinh Không Kiếm ăn thì nhất định sẽ mạnh hơn, áp chế được cái gương kia.
Nghĩ đến chuyện này, bỗng nhiên, Hồng gia thần chùy rung động, giống như đã biết cái gì, cảm giác được gì đó, một lát sau, Lý Hạo xuất kiếm đâm vào Hồng gia thần chùy, Lý Hạo quát to: "Bát đại gia Thần Binh, có Tinh Không Kiếm ở đây đã đủ rồi, phá nát cho ta!"
Ầm!
Từng luồng huyết tiễn phun ra ngoài, bao phủ Hồng gia thần chùy, Hồng Đồ thấy thế thì biến sắc: "Hỗn đản, đó là chìa khoá mở Tinh Môn, ngươi..."
Nếu thứ này bị phá hủy, Tinh Môn có lẽ sẽ không cách nào mở ra được nữa.
Như vậy thì có lẽ cả một đời sẽ phải khóa chặt ở đại địa Ngân Nguyệt!
Mà Lý Hạo căn bản không để ý, liên quan cái rắm gì tới ta!
Ngân Nguyệt chính là cố hương của ta, thật sự không mở được thì không mở được, ai nói nhất định phải mở Tinh Môn?
Bùm!
Hồng gia thần chùy rung động kịch liệt, nhưng lại bị Tinh Không Kiếm áp chế, ngỡ như sợ hãi, một lát sau, âm thanh sắc nhọn chói tai vang lên: "Ngay cả ta ngươi cũng ăn..."
Răng rắc!
Chùy vỡ vụn!
Tinh Không Kiếm giống như chưa từng được ăn trong vạn năm qua, nhanh chóng bộc phát sức cắn nuốt cực kỳ cường hãn, răng rắc, thần chùy vỡ vụn, mảnh vỡ trực tiếp bị thôn phệ!
...
Trong lúc đó.
Bên ngoài.
Phụt, phun ra một ngụm máu tươi, Ánh Hồng Nguyệt ngơ ngác, nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói: "Ngươi điên rồi..."
Lý Hạo điên rồi sao?
Hắn đang làm cái gì vậy?
Hồng gia thần chùy hình như đã bị phá nát.
Bát đại gia Thần Binh, dù là Thánh Binh cũng vô pháp phá nát, trừ phi... là Tinh Không Kiếm!
Đáng chết!
Lý Hạo, tên khốn kiếp này.
Ngươi hoàn toàn điên rồi sao?
Ngươi biết ý nghĩa của bát đại gia Thần Binh là gì không?
Ánh Hồng Nguyệt thật không dám tin, có chút phát cáu, cắn răng, lần đầu tiên mất kiểm soát mà lộ ra vẻ tức giận.