Sắc mặt Triệu thự trưởng thay đổi, ông nhìn gã, nửa ngày sau mới hỏi: "Ngươi chắc chắn không?"
Ánh Hồng Nguyệt khẽ cười: "Vì sao không chắc chắn?"
Triệu thự trưởng suy tư, lên tiếng hỏi: "Kỳ thật nước mưa này còn một tác dụng nữa!"
Ánh Hồng Nguyệt nhìn ông.
Triệu thự trưởng mỉm cười: "Hóa giải sự ngăn cách giữa huyết mạch của bát đại gia, có lợi cho dung hợp lực lượng huyết mạch. Hồng Nguyệt, ngươi nên đi xa một chút thì tốt hơn, nơi đây không thích hợp với ngươi!"
"Ngươi muốn ngăn cản ta ư?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Triệu thự trưởng biến mất, Ánh Hồng Nguyệt không nói gì, gã đột nhiên rút roi ra, hư không vỡ nát.
Gã không muốn giao chiến cùng gia hỏa này nhưng quả thật người này đã tới sớm hơn.
Còn gã thật sự đang cần lợi dụng nước mưa để giúp mình dung hợp dù biết làm như thế thì sẽ khiến phong ấn yếu đi.
Thời khắc roi xuyên qua hư không, một tiếng cười vang vọng đất trời.
"Ha ha ha, Ánh Hồng Nguyệt, ta ở chỗ này!"
Ánh Hồng Nguyệt nhíu mày, chuyển tay ra quyền, ầm, Triệu thự trưởng xuất hiện rồi lại biến mất.
"Ha ha ha, ta ở đây!"
Ánh Hồng Nguyệt nhíu mày, ánh mắt tỏa thần quang nhìn hư không bốn phía, nhưng gã vẫn liên tiếp bị công kích không ngừng.
Gã không ngừng xuất thủ, hư không quanh đó đều bị xoắn nát.
Tiếng cười vẫn vang lên bên tai khiến gã phiền lòng, hồi lâu sau, gã đột nhiên đánh ra một quyền, hư không vỡ nát, Triệu thự trưởng hiện ra, cười nói: "Thôi, không đùa nữa, ngươi và ta đánh nhau cũng chẳng có ích gì, cứ như trước đi, ngươi tiếp tục đi nơi khác làm chuyện xấu, còn ta thủ hộ Ngân Nguyệt!"
Ánh Hồng Nguyệt khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta cần nước mưa này để dung hợp huyết mạch!"
Triệu thự trưởng cười lớn: "Có biện pháp khác, Ánh Hồng Nguyệt, ngươi thông minh như vậy mà lại sợ không có biện pháp khác ư? Ở đây dung hợp huyết mạch thì cũng sẽ bị nước mưa cướp đi một phần, dung nhập vào hư không, giải phóng cái ngươi gọi là phong ấn. Làm vậy không tốt đâu, ngoan, đi nơi khác đi!"
Trong mắt Ánh Hồng Nguyệt lấp lóe lãnh quang: "Triệu Thự Quang, ngươi nghĩ mình ăn chắc ta rồi à?"
Triệu thự trưởng cười ha hả: "Không hề! Nhưng ngươi có tin không, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, nơi đây sẽ xuất hiện trăm vị cường giả tiếp cận Tuyệt Điên cùng làm thịt ngươi!"
Ánh Hồng Nguyệt khịt mũi coi thường: "Vẫn chỉ biết hù dọa ta thôi ư?"
Triệu thự trưởng cười: “Xem ra ngươi không tin, được thôi, đi ra, làm thịt hắn!"
Trong chớp nhoáng, bốn phương tám hướng có thêm vô số bóng người, khí tức cực kỳ cường hãn, Ánh Hồng Nguyệt biến sắc, ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Hồi lâu sau, có âm thanh truyền đến: "Triệu Thự Quang, ngươi đang đùa với lửa!"
"Không bằng ngươi!"
Triệu thự trưởng cười lớn.
Sau khi tiếng nói hoàn toàn biến mất, ông nhìn thoáng qua thân ảnh khắp bốn phương, cười nói: "Chư vị tiền bối, chỉ cần hù dọa hắn một chút thôi, mọi người nên đi đâu thì đi đó đi, đừng vây quanh đây, hiện tại đừng xuất thủ lung tung kẻo giết chết chính mình."
Một người lên tiếng, thanh âm có chút tang thương: "Triệu thự trưởng, chúng ta chỉ là Bản Nguyên phân thân mà thôi, chết cũng không sao, nhưng chúng ta có một điều không hiểu, hiện giờ Triệu thự trưởng đưa chúng ta ra rốt cuộc là có yêu cầu hay mục đích gì?"
Triệu thự trưởng cười đáp: "Không có mục đích gì. Chư vị tiền bối đừng hiểu lầm, bản tôn không thể ra ngoài, để Bản Nguyên phân thân ra hít thở không khí cũng tốt, dựa theo hiệp nghị giữa chúng ta, chư vị tiền bối giúp ta một vấn đề nhỏ là được!"
"Nói đi."
"Đối diện ngọn núi này có một quốc gia, một đám mọi rợ sinh hoạt tại nơi đó, chư vị tiền bối đến đó dạo một vòng rồi trở lại, được không?"
"... Mọi rợ? Ngươi đang nói đến hậu duệ Sơ Võ ư?"
"Hậu duệ Sơ Võ?"
Triệu thự trưởng giật mình, âm thanh già nua lại vang lên: "Đúng, năm xưa trên đại lục này cũng có hậu duệ Sơ Võ, chỉ là nhân số không nhiều, Nhân Vương thu gom tất cả lại rồi không để ý tới, Kiếm Tôn cũng không đuổi đi, những người này đã thành lập quốc gia ư?"
"Có lẽ vậy?"
Triệu thự trưởng cũng không chắc chắn, ông cười nói: "Gần đây Thương Sơn có động tĩnh, thường xuyên có kẻ muốn vượt qua Thương Sơn thăm dò tình huống. Vậy nên làm phiền chư vị tiền bối rồi."
Tất cả hư ảnh nhìn về phía Triệu thự trưởng, hồi lâu, có người mở miệng: "Được, nhưng kỳ hạn là bao lâu!"
"Khi khôi phục lần hai bắt đầu, chư vị tiền bối có thể trở về!"
Triệu thự trưởng mỉm cười: "Đôi bên cùng có lợi, tiếp đó ta sẽ cung cấp sự trợ giúp trong khả năng để giúp chư vị tiền bối khôi phục."
Các bóng người không lên tiếng.
Một lúc sau mới có người lạnh lùng nói: "Tân Võ không chịu bị uy hiếp, Triệu Thự Quang, tốt nhất là ngươi đừng làm như vậy nhiều lần, hợp tác cùng có lợi thì được, đừng quá cực đoan, tiên tổ nhà ngươi năm xưa cũng là người cực đoan, không ngờ nhiều năm sau người Triệu gia vẫn thế..."
Triệu thự trưởng bật cười: "Ta cực đoan chỗ nào? Ta chỉ đang tự vệ. Chư vị tiền bối cường đại như thế, ta cũng không thể để mặc chư vị chạy loạn khắp nơi đúng không? Chỉ cần hoàn thành chuyện này là được, ta cũng không tính là đang uy hiếp chư vị? Hơn nữa chuyện này vốn đã bàn xong rồi, nếu không thì mọi người đã không ra ngoài, giờ ra rồi lại ghét bỏ nói ta cực đoan... Làm thế mà được à?"
Nói đến đây, ông giận dữ: "Mọi người cùng tồn tại, chúng ta cũng không có xung đột lợi ích quá lớn, thời đại mới, bắt đầu mới, nếu chư vị tiền bối không nguyện ý thì bây giờ đi về đi, chờ đợi đến khôi phục lần hai, sau đó tự mình đi ra, ta sẽ không ngăn cản, cũng không ngăn được!"
"Triệu Thự Quang, ngươi có thể sẽ phải trả giá thật lớn vì những gì ngươi đã làm đấy!"
Có người trầm giọng nói, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biến mất.
Sau khi bọn họ rời đi, Triệu thự trưởng bật cười, trả giá đắt ư?
Cái giá gì?
Sao các ngươi không cảm thấy đây là chuyện hợp tác cùng có lợi. Hơn nữa, nếu ta không hạn chế một chút, các ngươi ra ngoài đánh chết ta thì ta phải đến đâu để kêu oan?
Đúng là đám người vô lý!
Không đáp ứng thì đừng ra, đã ra rồi còn phàn nàn, đúng là khó hầu hạ!
Triệu thự trưởng cười lớn, không hề rời đi, ông muốn chờ ở đây đến khi trận mưa này kết thúc.
Tên Ánh Hồng Nguyệt kia đột nhiên chạy tới đây, gã thật sự muốn dung hợp huyết mạch hay là có mục đích khác?
Triệu thự trưởng thầm nghĩ, sau đó thở dài một tiếng.
Đám người Ngân Nguyệt chết tiệt kia đều phát điên rồi, đi mãi không muốn trở về, nghe nói cửu ti, Siêu Năng Chi Thành đều đã bị thâu tóm.
Thế thì sao?
Đó chỉ là một hòn đảo mà thôi!
Ngân Nguyệt mới là trung tâm thiên địa.
Các ngươi thì biết cái gì? Nhìn xem, một Bản Nguyên phân thân bất kì ra khỏi đây đều có thể ngược chết các ngươi!
"Thiên địa vững chắc hơn, là kẻ nào đang giở trò? Tiếp tục như thế thì không bao lâu nữa sẽ bắt đầu khôi phục lần hai, quá nhanh!"
Một tiếng thở dài vang lên trong lòng.
Giờ phút này, ông nghĩ đến một người, có phải tên nhãi Lý Hạo kia lại đang làm trò quỷ gì đó không?
Nếu không thì vì sao thiên địa vững chắc nhanh như vậy?