Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1643 - Chương 1643 - Một Đốm Lửa Nhỏ 7

Chương 1643 - Một đốm lửa nhỏ 7
Chương 1643 - Một đốm lửa nhỏ 7

Bên ngoài phủ Đô đốc, Vương thự trưởng đuổi kịp Cửu sư trưởng, truyền âm nói: "Lý Đạo Tông, ngươi làm gì thế? Nếu Lý Hạo thật sự đánh thắng, không thể thiếu lợi ích cho Chiến Thiên thành, làm gì nói ra mấy lời như vậy? Khiến tất cả mọi người khó chịu."

"Ngu xuẩn!"

Cửu sư trưởng không muốn để ý, tiếp tục bước đi, Vương thự trưởng vội vàng đuổi theo, có chút tức giận: "Ta ngu xuẩn chỗ nào? Ngươi nói thử xem!"

Cửu sư trưởng dừng lại, đứng yên, trầm mặc một hồi, truyền âm nói: "Ngươi nói, nếu hắn thắng, cuối cùng, ta là người Tân Võ, đi con đường nào? Nếu là Tinh Môn không mở...liền đi theo hắn sao?"

Vương thự trưởng khẽ giật mình.

Cửu sư trưởng thở dài trong lòng, truyền âm nói: "Để ngày sau khó xử, không bằng hiện tại liền nói rõ ràng, dù hắn thắng hay thua, có thể đưa chúng ta tới Tinh Môn, vậy liền rời khỏi nơi đây, nếu không có khả năng...người Tân Võ, ta vẫn hy vọng có thể lưu lại một chút truyền thừa, văn minh truyền thừa...ta không hy vọng, cuối cùng bị hắn đồng hóa! Ngươi không phát hiện...ngươi đã bị đồng hóa một chút rồi sao?"

Ông có chút thổn thức: "Vương Dã, ta chưa hề nói lựa chọn của ngươi không tốt, ta chỉ muốn nói...thời gian thấm thoắt, 100. 000 năm qua đi, Tân Võ không còn, nhưng ta...vẫn hi vọng Tân Võ, có thể ở chỗ này, lưu lại một vài vết tích! Ngươi là ngươi, ta là ta, không xung đột gì cả! Nếu cuối cùng hắn thắng, thống nhất Ngân Nguyệt, Tinh Môn vẫn không cách nào mở ra...vậy liền để Chiến Thiên quân, trở thành quân đoàn cuối cùng của thời đại Tân Võ đi!"

Vương Dã nao nao, không lên tiếng.

Cửu sư trưởng cất bước rời đi, truyền âm nói: "Hôm nay đã nói rõ ràng, ngày sau sẽ bớt khó xử! Thừa dịp còn có một số tình cảm, thừa dịp Chiến Thiên thành còn có một số lực lượng, tranh thủ một chút cơ hội cho Tân Võ...bằng không, về sau, hắn đã cường đại, hoàn toàn không cần Chiến Thiên thành...chúng ta liền không có cơ hội cò kè mặc cả!"

Nói xong, người đã rời đi.

Vương Dã đứng tại chỗ, hồi lâu không có lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, khẽ thở dài.

Tên gia hỏa Lý Đạo Tông này, có đôi khi cố chấp đến cùng cực, có đôi khi lại khôn khéo đến cùng cực, hiển nhiên, cảnh tượng vừa rồi, đích thật là hắn cố ý dàn dựng.

Chỉ là...Lý Hạo thật sự sẽ đoạn tuyệt truyền thừa cùng văn minh của Tân Võ sao?

Trong lòng của ông nghĩ như vậy, nhưng không chắc chắn.

Quay đầu nhìn thoáng qua phủ Đô đốc Thiên Tinh...lúc này, tâm tình cũng có chút phức tạp.

Lý Hạo cũng không bá đạo như Nhân Vương, cũng không tàn nhẫn như Nhân Vương, thế nhưng...ông cũng đã đi theo Lý Hạo một đoạn thời gian, kỳ thật cũng hiểu, Lý Hạo trong lúc mơ hồ hơn Nhân Vương vài việc.

Ông nói không ra, có lẽ... nhiều hơn mấy thứ mà Nhân Vương không có, nhưng Trương Chí Tôn thì có?

Là như vậy sao?

Ông không biết, nhưng ông biết, đi theo Lý Hạo lâu dài, có lẽ sẽ quên mất Tân Võ, Lý Hạo kỳ thật rất đáng sợ, hắn đang dần dần đồng hóa mọi người.

Giống như vừa rồi, nếu là Nhân Vương, Nhân Vương có lẽ sẽ lập tức trở mặt, không chịu bất cứ uy hiếp nào.

Thế nhưng Lý Hạo không làm như vậy.

Hắn lựa chọn đáp ứng, mặc dù thay đổi điều kiện, nhưng vẫn đáp ứng.

Chắc hẳn, Cửu sư trưởng cũng rất xoắn xuýt.

Lý Hạo đáp ứng, ông ngược lại không cách nào cự tuyệt, kể từ đó...có lẽ cũng sẽ bị Lý Hạo dần dần đồng hóa, trong vô thức, xóa đi vết tích của Tân Võ từng chút một.

Vương thự trưởng rùng mình một cái, có chút không rét mà run, sẽ không đâu.

Người Tân Võ, sẽ không quên Tân Võ.

...

Mà trong đại điện, Lý Hạo nhìn phương hướng bọn họ rời đi, khẽ cười: "Mọi người đừng nóng giận, việc nhỏ thôi, Tân Võ coi trọng Võ Đạo thì tất tranh, tranh mới đúng, không tranh, vậy liền không đúng! Tôn trọng tín ngưỡng của bọn họ...đương nhiên, cũng phải học tập ưu điểm của bọn họ, Vũ soái, mang theo Liệp Ma quân, đi theo Chiến Thiên quân cùng nhau hành động, học tập nhất cử nhất động của bọn họ, ngôn hành cử chỉ, bao gồm tín niệm! Quân đội, liền nên có quân hồn, ngươi cũng đi theo Cửu sư trưởng, tùy thân bảo hộ ngài ấy, học theo kinh nghiệm của Tân Võ!"

Ánh mắt Hoàng Vũ khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: "Tuân lệnh!"

Lý Hạo nở nụ cười, Cửu sư trưởng, thật đáng yêu!

Người Lý gia, cũng sẽ có tâm địa gian xảo...thật thú vị.

Như vậy cũng tốt, nhưng...ta không tin ngươi một mực bỏ mặc những quân sĩ kia, trở thành cô hồn dã quỷ, chỉ cần muốn khôi phục nhục thân, ta liền đề cử nhục thân thời đại mới...sớm muộn vẫn là binh của ta.

Trong đại điện, Lâm Hồng Ngọc thấy thế, mở miệng nói: "Đô đốc, vì để cho Chiến Thiên quân có chiến lực, có động lực, ta đề nghị, hiện tại phái người đưa 10 triệu Thần Năng Thạch cho Chiến Thiên thành, làm lễ gặp mặt hợp tác...cũng là một chút tâm ý của Đô đốc là Thập Nhất sư trưởng, Đô đốc cảm thấy thế nào?"

"10 triệu thì quá ít, 30 triệu đi!"

Lý Hạo bật cười, gật đầu: "Ngươi để cho người đi sắp xếp, để cho người ta chuyển đạt lòng kính trọng của ta đến hai vị thủ hộ."

"Tuân lệnh!"

Lâm Hồng Ngọc cũng không nhiều lời, như vậy là đủ rồi.

Người lính như Cửu sư trưởng, chơi chính trị cái gì, sớm muộn cũng đồng hóa hết những người còn lại trong Chiến Thiên thành của ngươi.

Mà trong đại điện, còn có người tức giận bất bình, thế mà còn phải chủ động tặng quà?

Thực sự là...khiến người khác tức giận!

Mà cho tới giờ khắc này, Viên Thạc nghĩ tới một chuyện, mở miệng hô: "Lý Hạo, ta thì sao, ngươi chưa an bài cho sư phụ ngươi..."

"Lão sư biên soạn tài liệu giảng dạy đi, thiên thu đại nghiệp, ngay dưới ngòi bút của lão sư đấy!"

Lý Hạo đã nhẹ nhàng lướt đi, Viên Thạc lặng thinh, ngày đó ta chỉ nói chơi thế thôi, thế mà thằng ranh con này, thật sự sắp xếp cho ta biên soạn tài liệu giảng dạy!

Bình Luận (0)
Comment