Lý Hạo khẽ gật đầu, vừa nhìn về phía những người khác, những người khác cũng đồng loạt tự giới thiệu, lần này, cũng có người mang binh đến đây, nhưng số lượng đều rất ít, Nhạc Hồng Xương ngược lại có tướng lĩnh dưới trướng nhiều nhất.
Bên Vụ tỉnh...chỉ có một đội hộ vệ trăm người, hộ tống tên mập mạp kia tới, những người khác, ai cũng không đi.
Bên Hà Nguyên, ngược lại là tới một văn một võ, suất 3000 quân, cũng có chút già yếu tàn tật.
Trừ mấy người đó, còn có mấy vị lãnh tụ nghĩa quân...lần này mang mấy ngàn binh, nhưng cũng không đến toàn bộ, còn có một phần lính đóng quân ở bản thổ, đề phòng bị người tập kích.
Lý Hạo hơi xúc động: "Quốc nạn sắp xảy ra, lính của ba tỉnh mấy trăm vạn...tới hơn một vạn người, người chức cao nhất tới đây là một vị vạn phu trưởng, thật đúng là..."
Nhạc Hồng Xương không khách khí nói: "Quốc không thành quốc, gia không thành gia, chỉ thay đổi hoàng đế! Lý gia thống lĩnh thiên hạ, hay là Đại Ly, hay là những người khác...chỉ cần không phải chính bọn hắn, ai sẽ quan tâm?"
Quốc nạn sắp xảy ra?
Lý Hạo nói lời này, ông ta cảm thấy thật buồn cười, lúc này, đột nhiên cảm nhận được, loại người chủ nghĩa lý tưởng như Lý Hạo, thật chưa hẳn có thể chống lại Đại Ly.
Ma Kiếm, trước kia ngược lại là sát phạt quyết đoán, bây giờ lại âm nhu như thế...người như vậy, có thể chống lại sự xâm lược của Đại Ly sao?
Đại Ly, trong sách sử, thế nhưng là một đám người như dã thú.
Lý Hạo khẽ cười, gật đầu, cũng không nói thêm gì, trước mặt, hiện ra màn trời: "Mọi người nói cũng đúng, Nhạc tướng quân nói không sai...trước tiên đừng nóng nảy, nhìn kỹ hẵng nói."
Nhạc Hồng Xương có chút tức giận: "Thừa dịp còn có thời gian, lúc này liền nên nhổ trại tiến về Ngân Nguyệt, nơi đây cách Ngân Nguyệt còn có mấy ngàn dặm, ở đây chậm trễ thời gian, cần gì phải thế?"
"Tính tình Nhạc tướng quân thật là nóng nảy, khó trách đắc tội không ít người..."
Nhạc Hồng Xương không nói một lời.
Chỉ là mặt lạnh nhìn phía Lý Hạo, tính khí nóng nảy?
Ngươi cũng không nóng nảy, hiện tại thì như thế nào?
Mà giờ khắc này, trên màn hình, biện ra rất nhiều hình ảnh nhỏ, Nhạc Hồng Xương vốn đã không quan tâm, bỗng nhiên nao nao, nhìn về phía một nơi: "Hành Chính Tổng Thự ở Bắc Hải..."
Đó là Hành Chính Tổng Thự ở Bắc Hải, ông ta nhận ra.
Lúc này, cũng có người mở miệng: "Nơi trú quân ở Vụ tỉnh..."
"Phủ Tổng đốc Hà Nguyên?"
Tất cả mọi người có chút thất thần, cái này...những nơi này, sao lại xuất hiện ở đây?
Lý Hạo khẽ cười, hiện ra một bộ kim giáp trên thân, chậm rãi nói: "Nên tới đều đã tới, không đến...không cần thiết giữ lại, xuất kích, tiêu diệt tất cả, tiếp chưởng tam quân!"
Vừa mới nói xong.
Dưới ánh mắt rung động của mọi người, trên màn hình, trong nháy mắt, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, tiếng nổ lớn bộc phát.
Phía Bắc Hải, Diêu Tứ xuất quyền, thiên băng địa liệt, cao ốc của Bắc Hải hành chính, trong nháy mắt sụp đổ, bên trong lập tức truyền đến từng đợt tiếng gào đau đớn, tiếng la khóc, có người bay lên không ra ngoài, nổi giận gầm lên một tiếng: "Người nào..."
Ầm!
Diêu Tứ xuất quyền, thiên băng địa liệt, người kia trực tiếp chia năm xẻ bảy, sắc mặt Nhạc Hồng Xương kịch biến: "Nguyên soái Bắc Hải..."
Hôm nay, những người này đều ở Hành Chính Tổng Thự nghị sự.
Ngược lại vừa khéo hốt gọn một mẻ!
Nguyên soái Bắc Hải cường hãn, đã bước vào cấp độ Thần Thông, bị quyền của Diêu Tứ đánh chết!
Sau một khắc, dưới con mắt rung động của Nhạc Hồng Xương, từng vị cao tầng Bắc Hải, trong nháy mắt bị giết chết tại chỗ, không hề có lực phản kích, trong chớp mắt, Hành Chính Tổng Thự ở Bắc Hải, trừ một vài kẻ yếu, người bình thường, cường giả còn lại, toàn bộ đã bị giết giết!
Diêu Tứ cầm một cái đầu người già nua, đối diện hình ảnh, trầm giọng nói: "Hành chính thự trưởng của Bắc Hải đã đền tội! Đô đốc, ta hiện tại đi tiếp quản quân doanh... Bắc Hải có chút hỗn loạn..."
Thanh âm Lý Hạo truyền ra: "Đi đi, nhanh một chút, không cần phải để ý đến những này, loạn liền loạn, dù sao cũng không đại loạn bằng thiên hạ!"
"Tuân lệnh!"
Rất nhanh, màn ảnh chuyển đổi, phương hướng quân doanh, cũng truyền ra tiếng la giết.
Lúc này, tất cả cảnh tượng trên mà hình, đều là từng vị cao tầng của ba tỉnh bị giết, trước mặt Lý Hạo, một số người đã sớm dọa đến mặt không còn chút máu.
Lý Hạo uống trà, nhìn nhóm người, cười cười: "Nhạc tướng quân, ngươi cảm thấy hiện tại như thế nào?"
Nhạc Hồng Xương há to miệng, một lát sau mới nói: "Giết rất hay...chỉ là...cũng có người vô tội..."
"Ai vô tội?"
Lý Hạo cười cười: "Lúc này, vẫn không hề muốn xuất lực, nào có cái gì mà người vô tội! Nếu bách tính bình thường thì cũng thôi đi, đều là một tầng quan lớn, ngươi bổng ngươi lộc, đều là do mồ hôi nước mắt của nhân dân! Lúc này còn không nguyện ý xuất lực...giữ lại bọn hắn để làm gì?"
Dứt lời, lại nói: "Đây chỉ là bắt đầu, sau khi tiếp quản quân ba tỉnh, người nháo nhào thì giết, người phản loạn cũng giết, đám người còn lại, toàn bộ mang tới địa vực Thương Sơn...Nhạc tướng quân cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Nhạc Hồng Xương bây giờ cũng đã không còn chút máu: "Dựa vào bọn họ...chống cự Đại Ly?"
"Không thể sao?"
"Việc này..."
Nhạc Hồng Xương nhìn Lý Hạo vẫn không đổi sắc, hồi lâu mới nói: "Đô đốc...không hổ là Ma Kiếm!"
Người này, thời điểm nên hung ác, so với ai khác hung ác hơn nhiều.
Mà Lý Hạo, nhìn màn hình lớn, nhìn máu chảy thành sông khắp nơi, đại lượng cường giả bị giết, một vài quân sĩ lộn xộn, cũng trong nháy mắt bị giết, cường giả xuất thủ, động một tí giết chóc hàng trăm hàng ngàn, dù là vạn người làm phản, cũng lập tức bị chém giết hầu như không còn!
Võ sư Đấu Thiên, liền có thể địch nổi ngàn người, huống chi những người này, đã vượt xa Đấu Thiên.
Lúc này, trong ba tỉnh đã là máu chảy thành sông, thây nằm khắp nơi trên đất.
Lý Hạo chỉ yên lặng nhìn xem.
Mà những người ở trước mắt, đã có người dọa đến mức đổ sụp, thậm chí có người không nhịn được mà bài tiết.
Hồi lâu, Lý Hạo chậm rãi nói: "Ngày mai, công khai những cảnh tượng này ra ngoài, các nơi lựa chọn làm phản loạn cũng tốt, hay là gì khác...tùy bọn hắn! 19 hành tỉnh phương bắc, ít nhất phải xuất 100, 000 binh siêu phàm...phàm là người không đến, giết không tha!"
"Tuân lệnh!"
Rất nhanh, có người truyền lệnh xuống.
Chờ đợi ngày mai thông báo tin tức.
...
Mà lúc này, phủ Tổng đốc Lâm Giang.
Càn Vô Lượng cười ha ha đưa ra đại lượng bảo vật, Phàn Xương nhìn mà con mắt đều muốn lồi ra ngoài, có chút nuốt nước miếng.
Mà Càn Vô Lượng, nháy mắt với một số người trong đám người, lại quét một vòng, phán đoán thế cục, nhìn thoáng qua Thiên Kiếm bất động như núi, truyền âm vài câu, người nào nên giết, người nào không nên giết.
"Càn tướng quân đây là ý gì..."
Phàn Xương cũng không ngờ, phía Lý Hạo, sẽ phái người đến tặng lễ, hi vọng hắn ta có thể xuất binh tương trợ...quá mức buồn cười.
Càn Vô Lượng cười ha ha nói: "Tổng đốc đại nhân vui vẻ nhận cho, lễ vật nhỏ thôi, không đáng kể gì..."
Nói rồi, truyền âm một câu.
Sau một khắc, Thiên Kiếm xuất kiếm trảm phá thương khung!
Sắc mặt Phàn Xương kịch biến, vừa định phản kích, người bên cạnh, bỗng nhiên đâm xuyên kiếm qua eo của hắn ta, mang theo một chút tàn nhẫn, Phàn Xương lập tức biến sắc, nghiêng đầu nhìn xem, Thiên Kiếm đã chém kiếm xuống!
Người bên cạnh, trong sự sợ hãi mang theo một chút cuồng hỉ, nhìn về phía Càn Vô Lượng, Càn Vô Lượng tươi cười xán lạn: "Bảo vật nơi này, ngươi có thể lấy đi ba phần..."
"Đa tạ tướng quân!"
Mà giờ khắc này, trong đại điện, những người khác, lập tức phản ứng lại, có người muốn chạy trốn, lại trong nháy mắt bị người bên cạnh chém giết tại chỗ.
Mà Thiên Kiếm, chém kiếm xuống, một tiếng ầm vang, đầu Phàn Xương rơi xuống đất, mang theo biểu cảm không dám tin.
Càn Vô Lượng lại cười ha hả, nhìn bốn phía, tươi cười xán lạn: "Tất cả mọi người đều sẽ nhận được lợi ích, chỉ cần giúp chúng ta thuận lợi tiếp quản quân doanh...những này, cũng chỉ là bắt đầu!"
Nói rồi, truyền âm với Thiên Kiếm: "Sau khi tiếp quản quân doanh, người ở đây, trừ một số vị, giết toàn bộ!"
Thiên Kiếm hơi biến sắc, vậy là... lật lọng sao?
"Đều không phải là thứ gì tốt..hơn nữa, là mệnh lệnh của ta, có vấn đề gì sao? Không liên quan tới Đô đốc!"
Càn Vô Lượng cười ha hả, chỉ ra một vài người không cần giết.
Hắn có thể xem thấu cảm xúc, người nào tham lam thịnh vượng, người nào mang theo địch ý, hắn cảm nhận nhất thanh nhị sở.
Cũng chính vì vậy, hắn tuỳ tiện liền thuyết phục một vái người, giúp hắn diệt trừ Phàn Xương.
Mà Thiên Kiếm, cũng rất kinh ngạc.
Người này...nếu đối địch, tốt nhất đừng giữ lại, hôm nay, y tận mắt thấy người này làm thế nào dùng ba tấc miệng lưỡi, dễ dàng thuyết phục một số người nghe nói là tâm phúc của Phàn Xương phản bội Phàn Xương!
Năng lực như vậy...quá mức đáng sợ!
Hôm nay có thể đối với Phàn Xương như vậy, ngày mai...liền có thể đối với Lý Hạo như vậy.
Hắn biết người nào tham lam, người nào nhát gan, người nào sợ chết, người nào chần chừ...đây là chuyện rất đáng sợ.
Đô đốc để người này đến Lâm Giang...quả nhiên có hiệu quả.
Phủ tổng đốc Phàn Xương, phòng giữ sâm nghiêm, mặc dù y rất cường đại, nhưng cường giả trong phủ tổng đốc cũng không ít, nhưng hôm nay, lại nội chiến với nhau, người một nhà giết nhau.
Mà Càn Vô Lượng, tiến lên nhặt đầu Phàn Xương, lắc đầu: "Thật sự là không biết sống chết, đến mức này, còn có tâm tư cấu kết với Đại Ly, thật sự là muốn chết!"
Dứt lời, nhìn về phía Thiên Kiếm, lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Tiền bối yên tâm, ta cũng chỉ là có thể xem thấu một vài tâm tư của kẻ yếu, tâm tư của cường giả, ta không nhìn thấu được, tiền bối cũng không cần lo lắng ta làm gì đó khác, hơn nữa... Đô đốc anh minh thần võ, ta thấy tướng sĩ dưới trướng, người người tâm phục khẩu phục, nhất định có thể sáng tạo thời đại vĩ đại hơn Tân Võ!"
Thiên Kiếm không nói một lời, y không phải Nam Quyền, không hứng thú nghe những lời vuốt mông ngựa.
Tất cả chuyện đã xảy ra trong hôm nay, y đều sẽ nói với Lý Hạo.
Người này...có thể giữ lại hay không, còn phải xem quyết định của Lý Hạo.