Bạch Nguyệt thành.
Hàng ngàn hàng vạn người, dưới sự tổ chức của một số người, kết thành quần đội, cao giọng cuồng hô: "Chúng ta muốn tòng quân, chúng ta muốn giết địch, chúng ta muốn bảo vệ quốc gia!"
"Hành Chính Tổng Thự, người nào nhanh tổ chức đi, chúng ta muốn tác chiến ở Ngân Thành!"
"Người bên ngoài sắp tới rồi, người Ngân Nguyệt ta, còn không bằng người nơi khác sao?"
"Giết Đại Ly, diệt Đại Ly, đi theo Đô đốc đạp phá Đại Ly! San bằng Thương Sơn!"
Thanh âm như núi thét biển gầm, vang vọng Bạch Nguyệt thành.
Một số người, ánh mắt ai cũng vô cùng phức tạp.
Lý Hạo, Ma Kiếm.
Người còn chưa tới, trời liền thay đổi.
Người trong thiên hạ, ai cũng biết Ma Kiếm, biết Lý Hạo, biết Lý Đô đốc, trong một ngày, giết chết người đứng đầu tứ đại hành tỉnh không còn một mảnh, trực tiếp lâm vào tình trạng không có chính phủ!
Mấy trăm vạn quân đội, chỉ sợ gần 100, 000 người đã bị giết, những người còn lại, đều bị ép buộc tiến vào đất Ngân Nguyệt.
Lý Hạo tàn nhẫn kinh người, vốn mọi người tưởng là, chuyện này sẽ khiến rất nhiều người phẫn nộ.
Thế nhưng...không có.
Bởi vì quá hận!
Phía Lâm Giang, thậm chí tiếng pháo nổ còn phải nhiệt liệt hơn năm rồi, những quân nhân kia, trong mắt bọn họ, còn không bằng thổ phỉ, bây giờ một đống người bị giết, mấy người còn lại đều phải chạy tới tiền tuyến giết địch...người Lâm Giang vui vẻ còn không kịp, sao lại cảm thấy Lý Hạo tàn nhẫn được chứ?
...
Trong khe núi.
Đám người Ánh Hồng Nguyệt, nghiêng nhìn phương xa, có người thở dài: "Mẹ nhà hắn, tam đại tổ chức chúng ta giết vô số người, nhưng nói ra thì, đâu có bằng số lượng người hắn giết trong một ngày đâu?"
Một đêm, Lý Hạo giết hơn 100, 000 người.
Mặc dù bọn họ cũng đã giết rất nhiều người, nhiều người bởi vì bọn họ mà chết, nhưng muốn nói số lượng người bị giết, thật đúng là không có nhiều như vậy.
Ai cũng kêu đánh giết bọn họ, nhưng Lý Hạo thì sao?
Vạn chúng hô to!
Giết rất hay!
Tiếng hoan hô, cho dù bọn họ ở trong thâm sơn này, cũng nghe vô cùng rõ ràng, toàn bộ phương bắc đều đang rung chuyển, vô số người nhiệt huyết sôi trào, hàng ngàn hàng vạn người trẻ tuổi ly biệt quê hương, chạy đuổi theo, chỉ nguyện đi theo Lý Hạo, giết cường giả Đại Ly.
Rõ ràng là một lần xâm lược...nhưng lúc này, hoàn toàn khác nhau.
Ánh Hồng Nguyệt khẽ nói: "Lý Hạo... thủ đoạn rất hay! Chỉ sợ chưa chắc là vô tâm, có lẽ là cố ý, dùng mấy tên đầu não ở tứ đại hành tỉnh, kích thích lòng phản kháng của dân chúng, kích thích nhiệt huyết của bọn họ..."
Lý Hạo phát sóng cảnh tượng này, thật sự chỉ vì uy hiếp sao?
Chưa chắc!
Có lẽ...chính là vì đánh vỡ sự sợ hãi trong lòng mọi người, địch nhân có đáng sợ hơn nữa, cũng chỉ như thế thôi.
Hắn vốn có thể trực tiếp đi Ngân Nguyệt, thế nhưng không làm như vậy.
Hắn vào lúc này, lãng phí thời gian một ngày cực kỳ quan trọng...nhìn đi, cũng chỉ là mang đi những đội quân không nghe lời, nhưng trên thực tế, lại kích thích trái tim của mấy tỉ người.
Tam đại tổ chức, ai cũng kêu đánh.
Lý Hạo, lại như Thánh Nhân giáng thế.
"Tên gia hỏa dối trá!"
Phi Kiếm Tiên bỗng nhiên bật cười: "Tên gia hỏa này, kỳ thật rất dối trá, nhưng thủ đoạn thật sự không tệ, chúng ta giết người, chính là ác! Hắn giết người, là chính nghĩa, là liệp ma, ngay cả tên quân đội cũng đặt là Liệp Ma quân!"
"Nhưng hết lần này tới lần khác, tất cả mọi người ai cũng dính chiêu này, các ngươi cũng nghe thấy thanh âm như biển thét núi gầm...phương bắc sắp đón cái Tết thứ hai, đâu có lo lắng gì về việc Đại Ly xâm lược?"
Nói đến đây, nhìn về phía Ánh Hồng Nguyệt: "Chúng ta làm sao bây giờ? Lý Hạo tới phương bắc, Đại Ly cũng đánh chiếm...hiện tại... nhân mã của tổ chức chúng ta, liên thủ với Đại Ly, trong ngoài giáp công, khiến Lý Hạo trọng thương sao?"
Giờ khắc này, mấy người còn lại, đồng loạt nhìn về phía Ánh Hồng Nguyệt.
Đây cũng là cơ hội.
Tam đại tổ chức cộng thêm Hạo Thiên thần sơn, có không ít cường giả, mấy vạn siêu phàm, cấp độ Thần Thông hiện tại cũng có hơn trăm người.
Thế lực cực kỳ đáng sợ!
Nếu phối hợp với Đại Ly, vây công Lý Hạo cả trước cả sau, đánh giết ra từ phía sau, có lẽ có thể cho Lý Hạo lôi đình trọng kích.
"Đại Ly sẽ thất bại!"
Vào thời khắc này, Ánh Hồng Nguyệt bỗng nhiên nói: "Phía Lý Hạo, đến cùng có bao nhiêu cường giả, các ngươi có biết không?"
Gã nhìn về phía xa: "Lý Hạo, chỉ sợ được thiên ý ủng hộ, hắn nói ra vẻ nghiêm trọng, cố ý khích phát tâm của dân chúng bảo vệ quốc gia thôi, trên thực tế, đến bây giờ, hắn còn có tâm tư kêu người khác tọa trấn Thiên Tinh Trung Bộ...cho thấy hắn không sợ Đại Ly xâm lược!"
Nói đến đây, gã hít sâu một hơi: "Những tên kia, trông cậy vào Đại Ly có thể mang đến bao nhiêu thương tổn cho Lý Hạo...chưa chắc có hiệu quả gì, đương nhiên, bọn hắn để tứ đại quốc xâm lược, có lẽ có ý nghĩ của riêng mình...người chết nhiều...có lẽ sẽ kết quả sẽ không giống nhau."
Nói đến đây, gã mơ hồ đã nhận ra một số chuyện.
Coi như người Đại Ly chết sạch, những người phía sau Hồng Bào cũng sẽ không quan tâm.
Thứ bọn hắn càng quan tâm chính là, lần khôi phục thứ hai!
Ai chết, đều như nhau.
Trong ngoài giáp công Lý Hạo, có thể tạo ra thương tổn rất lớn cho Lý Hạo sao?
Không giết được Lý Hạo, hết thảy cũng chỉ uổng công.
Mọi người nhìn về phía Ánh Hồng Nguyệt, Diêm La trầm giọng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ nhìn Lý Hạo đánh tan tác Đại Ly? Nói câu khó nghe, coi như Lý Hạo không giết tất cả mọi người, cũng sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi vẫn luôn trốn tránh hắn...đây cũng không phải là biện pháp hay!"
Ánh Hồng Nguyệt, dường như vẫn luôn tránh né Lý Hạo.
Đây cũng không phải hiện tượng tốt lành gì!
Ánh Hồng Nguyệt bỗng nhiên bật cười, "Ngươi nói không sai...cho nên thừa dịp Lý Hạo ở đây bị vây công, chúng ta đi làm chuyện khác! Để bọn hắn đánh tới đây, chuyện chúng ta cần làm, đó là làm bản thân mạnh lên, thu nạp cường giả!"
"Ngoài ra, chúng ta còn cần tài nguyên...cho nên thừa dịp gia hỏa này bị cuốn vào đó, chúng ta sẽ đi đến... lãnh thổ Đại Ly!"
Đám người chấn động!
Ánh mắt Ánh Hồng Nguyệt lấp lóe: "Đại Ly Vương tự mình ngự giá thân chinh, mang theo đại lượng cường giả, cường giả lưu lại trong nước rất ít... tài nguyên ở Đại Ly cũng không ít, một số di tích, Yêu Thực, thậm chí còn có một số bảo vật của thời đại Sơ Võ...đều ở Đại Ly! Thừa dịp song phương đại chiến, Đại Ly không có cường giả tọa trấn...chúng ta qua bên đó, cướp đoạt hết thảy bảo vật của bọn hắn!"
Đám người nuốt một ngụm nước bọt.
Hạo Thiên sơn chủ trầm giọng nói: "Đây không phải là đang giúp Lý Hạo sao?"
"Không không không..."
Ánh Hồng Nguyệt cười, lắc đầu: "Đây là đang bức vương triều Đại Ly và Lý Hạo tử chiến đến cùng, không có đường lui! Chúng ta chặt đứt đường lui của bọn hắn, không đường thối lui! Để bọn hắn ác chiến đến cùng ở Thương Sơn Ngân Nguyệt! Nếu Lý Hạo chỉ muốn đánh tan tác bọn hắn...vậy ta liền để hắn biết, đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, người Đại Ly vẫn rất cường đại!"
"Không công phá Trung Nguyên, Đại Ly Vương hai mặt thụ địch...ngươi nói xem, hắn còn có đường lui sao?"
"Không có đường lui!"
"Tam đại tổ chức, mấy vạn siêu năng, rất nhiều cường giả...cướp đoạt ở Đại Ly, ngay cả một cọng lông cũng không giữ lại cho bọn hắn, ngươi nói xem, khi đó, Đại Ly còn có thể lui bước sao?"
Ánh mắt mấy người khẽ nhúc nhích, đúng vậy.
Bọn hắn ở tứ phương, thực lực cực kỳ cường đại.
Đối kháng chính diện Đại Ly, tất nhiên không được.
Nhưng bây giờ, người Đại Ly đều đi, cường giả ở lại rất ít, lúc này, một khi chặt đứt đường lui, chiếm đoạt tất cả của Đại Ly...vậy thì đối với bọn họ, cũng có thu hoạch vô cùng to lớn.