Cùng lúc đó, nơi xa, Lý Hạo trốn vào hư không, âm thầm hít sâu một hơi.
Mạnh như vậy ư?
Nói thật, hắn vốn không coi trọng đám phản đồ Tân Võ kia, bởi vì bọn họ chỉ là phân thân, giết rồi thì bản tôn vẫn sống. Cộng thêm việc đối phương chỉ là phản đồ, hắn càng không có cảm tình gì với bọn họ.
Trước đó, tại Thiên Tinh Hải và tại Ngân Thành, hắn đều để thủ hạ tuỳ tiện xử lý.
Nhưng bây giờ...
Bọn họ hung tàn như vậy sao?
Lý Hạo âm thầm hít sâu một hơi, bởi vì động tĩnh trận chiến không nhỏ, dù Đại Ly Vương đã che giấu nhưng hắn vẫn cảm ứng được, kết quả vừa đến đây liền thấy cảnh tượng hung tàn như vậy.
Đối phương trực tiếp tự bạo không chút do dự.
Có lẽ một phần nguyên nhân là vì bọn họ là phân thân, có chết cũng không phải chết thật.
Cũng có thể là vì Đại Ly Vương phục kích bọn họ, phản bội bọn họ khiến đám người đó cảm thấy như nghẹn ở cổ, bởi vì bọn họ vốn chính là phản đồ, phản đồ còn thống hận phản đồ hơn những người khác, Lý Hạo không thể nào hiểu nổi cảm xúc phức tạp như vậy.
Khoảng 30 Bản Nguyên phân thân có tối thiểu một nửa số người đã tự bạo, cũng có 7 – 8 kẻ bị giết.
Những kẻ còn lại không tự bạo nữa, bọn họ nhân cơ hội này chạy về bốn phương tám hướng, có người nghiêm nghị quát: "Dám phản bội chúng ta... Đại Ly Vương, ngươi và Đại Ly vương triều đều sẽ thành quá khứ!"
Sắc mặt Đại Ly Vương hơi khó coi, trong tay xuất hiện một thanh binh khí, đó là một chiếc quyền sáo chỉ xuất hiện trên một tay của gã.
Quyền sáo màu vàng óng!
Giờ khắc này, Tinh Không Kiếm trong tay Lý Hạo hơi chấn động.
Đại Ly Vương lạnh lùng nhìn về nơi nào đó, không nói gì, gã đánh ra một quyền, không gian đều đổ sụp, ầm, kẻ vừa người uy hiếp trước đó trực tiếp bị đánh nổ trong không gian.
Đại Ly Vương biến mất, sau khi xuất hiện thì đã đứng trước mặt một người, người kia hoảng sợ, nhận ra điều gì đó, rống to nói: "Làm sao có thể?"
Hắn nhận ra quyền sáo kia...!
Tại sao Đại Ly Vương lại đạt được truyền thừa của người kia?
Không thể nào!
Người kia chưa từng tới vùng thiên địa này bao giờ, sao lại có truyền thừa lưu lại được?
Dù không phải truyền thừa, vậy thì quyền sáo này từ đâu đến?
Oanh!
Quyền sáo ra chiêu như phá vỡ thiên địa, cường giả bản nguyên phân thân kia trực tiếp bị xé nứt, đến phút cuối hắn vẫn không tin nổi: "Bá Thiên Đế... Không, không có khả năng..."
Ầm!
Phân thân nổ tung!
Quyền sáo kia thật sự cường hãn vô song.
Trong bóng tối, Lý Hạo biến sắc, quyền sáo này thật mạnh, Tinh Không Kiếm trong tay hắn chấn động một cái.
Bá Thiên Đế?
Hắn hồ nghi, Bá Thiên Đế gì?
Hắn biết đến không ít Đế Tôn Tân Võ, trong số đó có vị này ư? Hình như đã có ai đó từng nhắc đến rồi.
Đại Ly Vương lạnh lùng đảo qua bốn phương tám hướng, gã xuyên qua hư không, nhục thân cường hãn, kim quang lấp lóe, liên tiếp ra quyền, đám Bản Nguyên phân thân kia gặp phải gã đều bị giết chết!
Chiến lực của người này mạnh đến mức khó tin, dường như gã cũng đã vượt qua hạn chế của thiên địa giống Lý Hạo.
Lúc này, một bóng người lao đến chỗ Lý Hạo ẩn thân.
Trong bóng tối, một vòng kiếm quang chiếu rọi thiên địa.
Răng rắc!
Hư không vỡ nát.
Cường giả chạy trốn kia bị kiếm chém thành hai nửa, kẻ đó nhìn thoáng qua Lý Hạo rồi lại liếc nhìn Đại Ly Vương, gã nổ tung, tiếng cười lạnh còn vang lại: "Đều phá vỡ cực hạn, một núi không thể chứa hai hổ. Rồi 1 trong 2 ngươi sẽ phải chết!"
Dứt lời, gã hoàn toàn chết đi.
Trong chớp nhoáng này, hơn mười thần vệ lao đến bao vây Lý Hạo, Đại Ly Vương cũng đã giải quyết được vị Bản Nguyên phân thân cuối cùng, gã đạp không bước đến, nhìn về phía Lý Hạo.
Lúc trước gẫ cảm giác được sự tồn tại của Lý Hạo.
Giờ gã hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi: "Khương Ly đâu?"
Sao Lý Hạo lại tới đây. Khương Ly đâu?
Gã cảm thấy Khương Ly đủ sức ngăn chặn Lý Hạo một thời gian, dù không thể thì cũng phải uy hiếp Lý Hạo, khiến hắn không dám rời đi.
Nhưng bây giờ Lý Hạo đã tới đây.
Lý Hạo nhìn quanh một vòng, cười cười: "Đại Ly có không ít cường giả đỉnh cấp, những thần vệ này thủ đoạn cao siêu, mà thứ khiến ta hiếu kỳ nhất là lai lịch của quyền sáo này."
Đại Ly Vương vẫn bình tĩnh: "Không nghe thấy à?"
"Nghe rồi, Bá Thiên Đế... Nhưng trước kia chưa từng nghe nói tới."
Đại Ly Vương cười: "Bình thường thôi, thời đại Sơ Võ có Cửu Hoàng Tứ Đế. Chiến, Bá, Diệt, Đấu - tứ đại Thiên Đế, những người này đều là cường giả Sơ Võ đỉnh cấp! Về sau, Cửu Hoàng và Thiên Đế mở ra thời đại Bản Nguyên. Bốn vị Cực Đạo Thiên Đế chết trận, về sau chuyển thế, Bá Thiên Đế chính là vị Đế Tôn xuất thân võ đại Kinh Đô thời đại Tân Võ, cho nên mọi người đều gọi hắn là Thiết Đế Tôn, Kinh Võ Đế Tôn..."
Lý Hạo nghĩ tới điều gì đó: "Vậy nên, Chiến Thiên Đế chuyển thế là Huyết Đế Tôn, đúng không?"
"Đúng."
Có vẻ Đại Ly Vương biết không ít chuyện, gã thản nhiên nói: "Nhưng mấy vị này đều không cho rằng mình là người kia chuyển thế, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, vậy nên ở thời đại Tân Võ không có ai nhắc đến những chuyện này."
Lý Hạo đã hiểu!
Thì ra là thế!
Chẳng trách khi Huyết Đế Tôn ban tên cho Chiến Thiên thành, Chiến Thiên thành cực kỳ kích động.
Hắn lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng từ hai chữ "Chiến Thiên" tại Chiến Thiên thành, dường như vị Huyết Đế Tôn kia đã nói rằng, hắn là hắn, ta là ta.
Nói vậy, quyền sáo này thật sự là đồ vật Đế Tôn đỉnh cấp lưu lại ư?
Lý Hạo nở nụ cười: "Xem ra Đại Ly Vương cũng nhận được một truyền thừa khó lường!"
Đại Ly Vương bình tĩnh đáp trả: "Ở thời đại này, hoặc nên nói là ở bất kỳ thời đại nào, không ai có thể trở nên cường đại mà không có nguyên nhân, mọi người đều có cơ duyên của chính mình! Ngươi có thể đi đến ngày hôm nay chắc chắn cũng có không ít cơ duyên, không cần hâm mộ."
"Có đạo lý!"
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Hắn nhìn bốn phía, cười nói: "Đại Ly Vương thực lực không yếu, cường hãn vô song, không bằng... Luận bàn một phen?"
Đại Ly Vương khí huyết tràn ngập thiên địa!
Gã nhìn Lý Hạo, hỏi lại lần nữa: "Khương Ly đâu?"
"Hắn ư?"
Lý Hạo lộ ra sắc mặt cổ quái: "Không có việc gì, gãy mất hai tay và một chân mà thôi, hiện tại vẫn còn sống, đã trở về rồi."
Đại Ly Vương trầm mặc, sau đó thở hắt ra: "Giao ra đây!"
"Cái gì?"
"Sơ Võ Bạch Ngọc Cốt!"
Đại Ly Vương nhìn Lý Hạo, ánh mắt lạnh lùng: "Giao ra đây, hôm nay bản vương sẽ thả ngươi rời đi!"
Lý Hạo cười sang sảng.
"Ta không bá đạo như Đại Ly Vương.
Đại Ly Vương, tất cả lực lượng bản nguyên ngươi thu hoạch đêm nay hãy giao ra 70%, ngoài ra, mấy vạn bộ chiến giáp này cũng phải giao cho ta 10.000 bộ, vậy là đủ để ta thỏa mãn rồi, yêu cầu của Lý mỗ không cao đúng không?"
Đại Ly Vương cười.
"Tốt! Ngươi cứ thử đi thì biết!"
Lý Hạo cũng cười: “Khôi phục lần hai chưa bắt đầu, ta rất cô đơn! Nếu chỉ có một mình ta thì ta đã chủ động mở ra, thử kiếm khắp thiên hạ rồi! Đáng tiếc... Thiên hạ này không phải của một mình ta!"