Bên ngoài cổ thành.
Lối vào Võ Lâm Minh ở ngay trước một thác nước, giờ phút này, thác nước đổ xuống, tiếng nước chảy vang dội.
Lý Hạo cũng không đem theo quá nhiều người, bên người chỉ có Vương thự trưởng.
Mà Vương thự trưởng cũng đang truyền ầm giới thiệu cho Lý Hạo: "Thành chủ Võ Lâm Minh cũng không phải vị Triệu minh chủ năm đó, mà là con trai của Triệu minh chủ, có điều hẳn là theo Kiếm Tôn. Triệu gia ngoài thành chủ ra còn sắp đặt chín vị trưởng lão. Các trưởng lão này cũng không phải đều đến từ Triệu gia, mà là từ tất cả các nhà, có người còn đến từ võ lâm năm đó. . ."
"Quân đội Triệu gia có phiên hiệu là Hưng Võ Quân, đây thật ra là tên thật của vị tiên tổ kia của Triệu gia."
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Vương thự trưởng tiếp tục nói: "Triệu gia gốc là am hiểu đao pháp."
Lý Hạo khẽ giật mình, nhìn ông ấy.
Đao pháp?
Vương thự trưởng gật đầu: "Có điều, đó là tiên tổ Triệu gia. Đời sau Triệu gia về sau am hiểu quyền pháp hơn, cho nên mới có câu quyền Triệu gia."
Lý Hạo lần nữa gật đầu.
Đang nói, thác nước ở nơi xa rung động, Triệu thự trưởng đi ra.
Đằng sau còn có mấy người đi theo.
Thân thể hơi hư ảo nhưng khuôn mặt rõ ràng, ngược lại không giống với cổ thành phản bội kia, gương mặt mơ hồ, thấy không rõ chân dung.
Lý Hạo đứng dậy, hơi khom người: "Vãn bối Lý Hạo, gặp qua chư vị tiền bối."
Sắc mặt Thất trưởng lão uy nghiêm cũng không có khinh thường, chắp tay trả lễ: "Quân trưởng quân thứ bảy Hưng Võ Quân của Võ Lâm Minh, Hồ Tư Khải!"
Không phải họ Triệu.
Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, còn là một vị quân trưởng, địa vị cũng không thấp.
Chiến Thiên Quân bên kia, đến bây giờ Lý Hạo cũng chưa từng gặp qua bất luận một vị quân trưởng nào, những người khác có lẽ đều đi ra, nhưng nghe nói, quân trưởng hậu bị Thủ Vệ Quân còn đang ngủ say, cũng không biết thật giả, Lý Hạo ngược lại không hỏi nhiều.
"Hồ quân trưởng, mời ngồi!"
Lý Hạo nở nụ cười, lúc này, nơi đây xuất hiện bộ bàn ghế đá, thời đại siêu năng đối với cường giả như Lý Hạo mà nói, tiện tay vung lên là có thể tạo ra thiên nhiên vạn vật.
Trung niên kia cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện Lý Hạo.
Những người khác không tự giới thiệu, đều riêng phần mình ngồi xuống.
Có người tò mò nhìn Lý Hạo, có vài ánh mắt không quá hữu hảo.
Thất trưởng lão tương đối dứt khoát, ngồi xuống nhân tiện nói: "Ta nói rõ trước, ta không đại biểu được cho Võ Lâm Minh, Võ Lâm Minh không phải thành của một nhà duy nhất, mà vẫn là nhiều trưởng lão cùng bàn bạc, bây giờ đã có mấy vị trưởng lão khôi phục, tất cả lời nói của Lý đô đốc, ta đều sẽ chuyển đạt, nhưng lần này không cách nào cho ra bất kỳ câu trả lời chắc chắn nào."
Lời này vừa nói ra, Lý Hạo còn chưa lên tiếng, Vương thự trưởng đã có chút không vừa lòng: "Hồ Tư Khải, ông lừa gạt ai đây!"
Thất trưởng lão lúc này mới nhìn ông ta, hơi nghi ngờ.
Vương thự trưởng thấy thế, có chút bất đắc dĩ: "Là ta, Vương Dã!"
"Vương Dã?"
Thất trưởng lão có chút ngoài ý muốn: "Ngươi. . ."
"Gãy mất đạo bản nguyên, tu tân đạo."
Lời này vừa nói ra, Thất trưởng lão lập tức nhíu mày, mấy người khác càng có người không hề khách khí, cười lạnh một tiếng: "Phản đồ!"
Vương Dã cũng không chút khách khí: "Đại đạo bản nguyên bị gãy mất thì là phản đồ? Ngươi dám nói như thế với Nhân Vương sao? Ngươi dám nói với Chí Tôn sao? Ngươi dám nói với Kiếm Tôn sao? Người bị gãy mất bản nguyên đại đạo có cả một đống lớn, bây giờ tân đạo thịnh vượng, ta gãy mất đại đạo bản nguyên thì là phản đồ rồi hả? Đại đạo bản nguyên vẫn là do Thiên Đế và Cửu hoàng bọn họ xây dựng, mà không phải Tân Võ xây dựng, tu luyện đại đạo bản nguyên chẳng lẽ cũng là phản đồ?"
Ông ấy cãi nhau với Cửu sư trưởng vẫn thường xuyên ăn thiệt thòi, nhưng đối đầu với mấy vị này lại đâu ra đó, không khách khí mà nói: "Trước khi các người nói ta phản đồ, trước hết nên lấy tấm gương mà soi, chớ có học được hai chữ phản đồ đã treo ngay ngoài miệng!"
"Ngươi. . ."
"Ngươi cái gì mà ngươi?"
Vương Dã không thèm kiêng nể gì: "Võ Lâm Minh mở ra còn sớm hơn Chiến Thiên Thành ta, những năm này đã làm được cái gì? Cái gì cũng không được! Nếu là Triệu minh chủ vẫn còn, đã sớm một đao đánh chết toàn bộ các người! Một đám phế vật, ta liều lĩnh tính mạng đổi đạo đi ra, đây là tìm đường vì Tân Võ, các người có tư cách gì mắng ta? Còn dám ăn nói bậy bạ, lão tử xé nát miệng của các người!"
". . ."
Lý Hạo cũng có chút ngoài ý muốn, miệng lão Vương còn rất gọn gàng.
Trước đó cũng không nhìn ra.
Thất trưởng lão khẽ nhíu mày: "Được rồi, Vương Dã, là ông ấy lỡ lời, người Võ Lâm Minh đều thích nói thẳng, không cần thiết bám riết không thả!"
Vương Dã bĩu môi, cũng không nói nữa.
Dù sao chiếm tiện nghi, mắng một trận cho thoả.
Hết sức thoải mái!
Lý Hạo cười cười, không tham dự những chuyện này, mở miệng nói: "Tiền bối tất nhiên nói lời thẳng thắn, Lý Hạo ta đây cũng có lời nói thẳng, ta là vãn bối, có cái gì không đúng, xin tiền bối hãy tha lỗi."
Lý Hạo vẫn như cũ cười rực rỡ: "Ngân Nguyệt, mặc kệ là thiên hạ Ngân Nguyệt hay hành tỉnh Ngân Nguyệt, là nơi ta sinh sống từ nhỏ đến lớn, là cố hương của ta, là nhà của ta, ta hi vọng Ngân Nguyệt tốt, rất tốt."
"Nơi này, năm đó cũng là trung tâm của vùng đất Tân Võ. . . Nhưng chưa chắc là quê quán của chư vị."
"Đương nhiên, những chuyện này không trọng yếu."
Lý Hạo nói khẽ: "Bây giờ thiên hạ rung chuyển, Ngân Nguyệt coi như không tệ, nhưng phiền toái lớn nhất của Ngân Nguyệt ở chỗ, lượng lớn cường giả tồn tại trong di tích, tồn tại trong cổ thành, có người khôi phục có người không . . . Bắt đầu khôi phục lần thứ hai, tất nhiên sẽ có lượng lớn cường giả hiện ra. . . Khi đó, Ngân Nguyệt có thể sẽ trở thành chiến trường."
Lý Hạo mở miệng nói: "Theo ta được biết, cường giả Tân Võ bây giờ lưu lại chia làm mấy thế lực mới. Thứ nhất là phía phản đồ kia. Thứ hai là thế lực quan địa phương Tân Võ. Thứ ba, người cảm thấy Tân Võ đã không còn, muốn tự lập môn phái một phương. Thứ tư. . . có thể là kẻ ngoại lai, cụ thể là cái gì ta cũng không rõ lắm."
"Cho nên, khi bắt đầu khôi phục lần hai, chỉ sợ không thể nói chuyện trong hòa bình."
Lý Hạo thở dài một tiếng: "Nếu Tân Võ không rung chuyển quá lớn, chư vị tiền bối khôi phục được, kỳ thật cũng là chuyện ta hi vọng nhìn thấy. Mọi người ở chung hòa thuận, cùng nhau phát triển Ngân Nguyệt cũng tốt, hoặc là nghĩ biện pháp mở ra cũng tốt, đều là kết quả ta hi vọng nhìn thấy."
"Nhưng bây giờ, vùng đất Ngân Nguyệt không đơn giản như vậy, không đơn thuần chỉ có người Tân Võ và người Ngân Nguyệt."
Thất trưởng lão khẽ nhíu mày, ngắt lời nói: "Ngươi nói phe thứ tư. . . có thuyết pháp cụ thể gì sao?"
"Không rõ lắm, có thể là giống Hồng Ảnh? Hoặc là tinh thần lực rất mạnh. . . Nhưng là tinh thần lực đơn thuần của tu sĩ không giống với chủng loại kia?"
Lý Hạo giải thích nói: "Sở dĩ cho rằng có phe thứ tư, bởi vì ở gần đó giống như có tình huống đặc biệt, khả năng nơi đó có cường giả bị phong ấn. Ta cũng chỉ phỏng đoán, trước mắt còn không có bằng chứng xác thực chứng minh ở đây che giấu thế lực thứ tư."