Thất trưởng lão cũng suy tư một phen, khẽ cau mày nói: "Đổi những này cũng không phải không được, chỉ là. . . tinh huyết của người nhà họ Triệu, bây giờ bản tôn cũng bị mất, lấy đâu ra tinh huyết. . ."
Lý Hạo cười nói: "Ba khối gỗ Bất Hủ, chỉ cần còn có người nhà họ Triệu thuộc dòng chính, chỉ cần hơi khôi phục, ngưng tụ mấy giọt tinh huyết thì có gì đâu?"
"Chuyện này. . ."
Thất trưởng lão suy nghĩ rồi nói: "Ta còn phải quay về hỏi thăm xem mới được, đương nhiên, những điều ngươi nói này, ngược lại ta cảm thấy. . . không tính là quá khó khăn."
Gã hơi nghi hoặc một chút: "Ngươi yêu cầu chỉ những thứ này thôi sao? Không cần giống như Chiến Thiên thành, xuất binh trợ giúp chiến đấu, hoặc là cắt chém bản nguyên phân thân đi ra chiến đấu cùng?"
"Không cần."
Lý Hạo lắc đầu, cười nói: "Mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình, ta sẽ không ép buộc bất kỳ kẻ nào, Chiến Thiên thành ra binh, ra người, xuất lực, tự nhiên sẽ thu hoạch được chỗ tốt tương ứng, không xuất binh không ra người, vậy cũng chẳng sao, Lý mỗ cũng sẽ không cưỡng ép bất kỳ kẻ nào!"
Điều này có chút vượt ngoài sự dự liệu của đối phương.
Nói như vậy, thứ Lý Hạo muốn đích thực chỉ là điệu bộ, là thái độ thôi.
Mười nghìn bộ chiến giáp thật sự không tính là gì.
Ở thời kì Đỉnh phong, tất cả các chủ thành lớn có trăm vạn binh lính, chiến giáp dự phòng đừng nói trăm vạn, mấy chục vạn vẫn có, bây giờ không cần dùng, cho có mười nghìn bộ cũng không tính là gì.
Đương nhiên, những vật khác Lý Hạo muốn cũng vì tập trung vị trí Thần Binh nhà họ Triệu. . . Có lẽ là muốn đoạt lấy Thần Binh, điều này. . . Thất trưởng lão suy nghĩ một phen rồi vẫn nói: "Không phải ngươi muốn cướp Thần Binh nhà họ Triệu, sau đó nghiền vụn để cắn nuốt chứ?"
Lý Hạo cười nói: "Bây giờ Thần Binh nhà họ Triệu chắc hẳn ở trong tay Ánh Hồng Nguyệt, nếu có thể giết gã, cắt nuốt nghiền vụn là không cần thiết, nếu có thể thuận lợi giết gã, nếu nhà họ Triệu muốn, đương nhiên ta sẽ trả lại cho nhà họ Triệu."
Thất trưởng lão không nhịn được nữa rồi: "Thật sự không có yêu cầu khác rồi hả?"
"Không có."
Thất trưởng lão có chút mông lung, nhìn thoáng qua Triệu thự trưởng, yêu cầu của vị này không tính là khó, còn tốt hơn rất nhiều so với dự tính.
Gã thậm chí còn từng nghĩ Lý Hạo có công phu sư tử ngoạm, tới đây sẽ yêu cầu nhà họ Triệu phải ra hơn mười vị phân thân trợ chiến cho hắn.
Kết quả. . . Không có.
Sao cảm giác còn dễ dàng thỏa mãn hơn Triệu Thự Quang thế?
Ham muốn nhỏ như vậy?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, gã vẫn nhanh chóng nói: "Ta đây trở về sẽ nói rõ với nhị trưởng lão, điều kiện này của ngươi. . . tuy ta cảm thấy có thể đồng ý được, nhưng, Võ Lâm minh không phải chỉ do một mình ta làm chủ. . ."
"Hiểu!"
Lý Hạo gật gật đầu.
Mấy vị cường giả sau lưng Thất trưởng lão, giờ phút này cũng có chút kỳ lạ, đều nhìn Triệu thự trưởng, có người nhịn không được nói: "Ngươi sẽ không giống như Triệu Thự Quang, chỉ là vì trấn an chúng ta, quay về lại nghĩ cách đối phó chúng ta chứ?"
". . ."
Triệu thự trưởng xấu hổ vô cùng: "Chư vị tiền bối. . . Có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không?"
Lời nói này!
Ta nghĩ cách đối phó các ngươi lúc nào hả?
Các ngươi lợi hại như vậy!
Mấy vị cường giả khịt mũi coi thường.
Triệu Thự Quang chưa bao giờ trung thực, đừng nhìn là đời sau nhà họ Triệu, nhưng đã trải qua nhiều năm, những năm này một mực bị hạn chế sự khôi phục, nếu không chủ thành nhà họ Triệu đã khôi phục sớm hơn Chiến Thiên thành rồi, nhưng bây giờ yêu thực thủ hộ cũng chỉ mới tỉnh táo một chút thôi.
Bọn họ cũng lười nhiều lời, rất nhanh vụt theo Thất trưởng lão quay về di tích.
Trở về bàn bạc một chút!
Chờ bọn họ đi rồi, Vương thự trưởng mới nhịn không được nói: “Cứ như vậy? Mười nghìn bộ áo giáp? Ngươi chạy xa như vậy, cố ý đi một chuyến chính là vì cái này? Nếu ngươi thật sự muốn, Chiến Thiên thành cũng có, năm nghìn vạn viên Thần Năng thạch, ba thân gỗ Bất Hủ, Chiến Thiên thành ta cho ngươi!"
Tên nhóc này, trong đầu nghĩ cái gì thế?
Lý Hạo cười nói: "Mấu chốt là thái độ, thái độ tốt là được, Vương thự trưởng, dù sao không phải cùng thời đại nữa rồi, đối với tiền bối võ giả, đối với cường giả Tân Võ, ta vẫn giữ lòng kính sợ cùng lòng tôn kính. Đôi bên đều cảm thấy có thể tiếp nhận, không cần ngang tàng như vậy, cũng tránh cho có người cảm thấy Lý Hạo ta không dễ chung đụng, ngang ngược độc đoán."
"Huống chi, có sự ủng hộ của nhà họ Triệu, có thêm Chiến Thiên thành, trong tám chủ thành lớn đã có hai nhà thể hiện thái độ, ta lại truyền tin tức ra ngoài. . . Những nhà khác có lẽ sẽ muốn nói chuyện cùng ta."
Lý Hạo lại nói: "Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với Tân Võ, chỉ cần không phải thành của phản đồ, tất nhiên đồng ý hợp tác với ta, hẳn là sẽ không tuỳ tiện lật lọng đâu?"
Vương thự trưởng sờ cằm: "Vậy. . . Cũng không đến nỗi chứ?"
Lý Hạo cười nói: "Không phải vậy là được rồi sao?"
Vương thự trưởng vẫn còn cạn lời: "Nhưng yêu cầu của ngươi đối với bên Chiến Thiên thành này cũng không phải thấp. . ."
"Không có mà?"
Lý Hạo cười nói: "Khi ta còn yếu, đương nhiên muốn tranh thủ trợ giúp cùng chỗ tốt, nhưng về sau Cửu sư trưởng đưa ra một vài điều kiện, không phải ta đều đã đồng ý sao? Còn đối với đại học khoa võ Viên Bình, ta cũng có thái độ như thế, khi yếu ớt, ta cần trợ giúp gấp, vậy dĩ nhiên sẽ đòi nhiều hơn, nhưng bây giờ coi như có thể chống đỡ, ta cũng không có quá nhiều yêu cầu với đại học khoa võ Viên Bình không phải sao?"
Vương thự trưởng suy nghĩ một chút, cũng đúng.
Ông cũng không nói gì thêm nữa.
Chỉ là cảm thấy, Lý Hạo so với trước kia quả thực càng khoan dung hơn. . . Đúng vậy, khoan dung.
Tên này bây giờ, cả Tân Võ lẫn địch nhân, bao gồm cả những người như Đại Ly Vương, dường như hắn đều đối xử khoan dung như vậy.
Chỉ cần không phải phạm vào nguyên tắc, Lý Hạo đều có thể tha thứ dễ dàng.
Bây giờ ông không khỏi nhớ tới Nhân Vương. . . Đổi lại là Nhân Vương, hôm nay chủ thành nhà họ Triệu chỉ có hai con đường, đầu tiên là đầu hàng quy thuận.
Thứ hai, có thực lực lập tức diệt trừ cổ thành nhà họ Triệu.
Không có con đường thứ ba!
Cái gì mà tỏ thái độ là được. . . Đây là chuyện không tồn tại.
Tên nhóc này thật đúng là muốn đi con đường thánh nhân hay sao?