Đã hạ quyết tâm, thoải mái đánh cược một lần.
Lúc này, tất cả mọi người không lên tiếng, nên chuẩn bị thì chuẩn bị, nên mài đao thì mài đao.
Tất cả đạn diệt, đạn siêu năng thành Ttồn kho, đều được vận chuyển tới.
Số lượng lớn Sinh Mệnh Chi Tuyền được phân chia.
Tất cả mọi người biết, nếu thắng trận chiến này, Thiên Tinh tất nhiên sẽ nghênh đón bước ngoặt, lần khôi phục thú hai lại bị kéo dài, phản đồ bị áp chế, có thể tru giết tứ quốc bất kì lúc nào, dù là Tân Võ hay phản đồ, dù là Hồng Nguyệt...
Khi đó, Thiên Tinh sẽ không sợ bất kì thứ gì!
Không cần phải dựa vào Tân Võ, cầu xin Tân Võ trợ giúp, lần nào tìm Tân Võ hỗ trợ, sau này, có lẽ đều sẽ trả lại càng nhiều.
Là Ngân Nguyệt võ sư, bọn họ không muốn như thế.
Đã như vậy... vậy thì người một nhà, liều một lần!
Trận chiến này, không cần sự trợ giúp.
Lý Hạo lấy đi thần văn chữ "Đạo", Trương An muốn ra cũng không ra được, lúc này bị Lý Hạo ném vào trong di tích bên Hành Chính Tổng Thự.
Mà Lý Hạo, cũng yên lặng vuốt ve Tinh Không Kiếm.
Trong tay, phó giám Phong Vân Bảo Giám xuất hiện.
Đây là hai thanh Thần Binh mạnh nhất mà hắn sở hữu lúc này.
Một công một thủ, đều rất cường đại.
Nhìn quanh một vòng, kiếm, mình giữ lại là được, phó giám Phong Vân Bảo Giám, cũng có thể bảo đảm tính mệnh.
Tối thiểu, thời điểm mấu chốt, có thể ngăn cản một đòn tấn công của cường giả.
Cho ai đây?
Tất nhiên là không còn ai khác ngoài lão sư.
Nhưng Lý Hạo, nhìn quanh một vòng, cuối cùng, vẫy tay với Triệu Thự Quang, Triệu thự trưởng hơi nghi hoặc, đi tới trước một bước.
"Triệu thự trưởng... thứ này, ngài cầm đi."
Triệu thự trưởng lấy phó giám Phong Vân Bảo Giám, có chút bất ngờ: "Cái này... cho ta làm gì?"
"Cầm đi."
Lý Hạo cười: "Lực phòng ngự không kém đâu, phân thân khác của ngài, với cả Bát Phương Ấn, đi vào di tích trước đó, ta giúp ngài hoàn tất dung hợp, Bát Phương Ấn chủ chiến, thứ này phòng thủ là chính, song thân ngài hợp nhất, hẳn là có thể bước vào Nhật Nguyệt ngũ trọng, thậm chí... lục trọng! Đương nhiên, rất khó, đánh vỡ cực hạn của ta, khả năng không lớn, nhưng mở được đến 24 mạch, trở thành Nhật Nguyệt ngũ trọng đỉnh phong, vẫn có hi vọng rất lớn."
Triệu thự trưởng khẽ nhíu mày.
Còn muốn nói gì đó, Lý Hạo lại không để ý ông nữa, cất bước đi xuống, đi đến bên cạnh mọi người, bỗng nhiên lấy ra vô số rượu ngon, cười nói: "Những bình rượu này, là do lúc trước ta lấy của hoàng thất... Mọi người uống đi, hương vị rất ngon!"
"Ha ha ha, hèn chi ta không thấy đâu cả, hóa ra là bị ngươi lấy đi!"
Đám người cười to, lần lượt lấy rượu.
Một lát sau, trong đại sảnh, đám người uống rượu hát hò, thật sự hài lòng.
Mà Lý Hạo, nhìn thời gian, uống một chén rượu, lúc này, đã là ban đêm mười giờ, mười hai giờ, hắn sẽ xuất phát đúng giờ, trong vòng một canh giờ có thể đi đến di tích ở Trịnh gia.
Ban đêm đi sứ, có lẽ có chút đột ngột... nhưng nếu đi vào ban ngày, đám người Lý Hạo biến mất, có lẽ càng đột ngột hơn, bây giờ chắc đã có rất nhiều người đang theo dõi bọn họ, thừa dịp thông tin bị cắt đứt, tốt nhất nên giải quyết cuộc chiến một cách nhanh chóng.
Còn hai canh giờ, về phần bọn người Đại Ly Vương có tới hay không, Lý Hạo cũng không có quá quan tâm.
Đến, tương lai có lẽ sẽ khác.
Không đến thì cũng không nói trước được lựa chọn này có chính xác hay không.
...
Thời gian, trôi qua từng chút một.
Quân doanh Đại Ly cách bọn người Lý Hạo không xa.
Đối với cường giả thì tới đó chỉ trong một cái chớp mắt.
Lúc này, Đại Ly Vương ngồi trong quân trướng, không nói một lời, trầm mặc không nói gì, có đôi khi sẽ nhìn về phía đối diện một chút, không động đậy.
Lý Hạo... đêm nay triệu tập chư cường, còn phái người gọi mình gia nhập... muốn đi đối phó cổ thành thật sao?
Không phải đang đùa chứ?
Lần trước, Lý Hạo đã từng đề cập qua một lần, thế nhưng hắn ta cũng đã từng nghĩ, có lẽ là một ngày nào đó trong tương lai, mà không phải lúc này, di tích, tất có Thánh Nhân trấn giữ.
Chẳng lẽ... dựa vào người gọi là Trương An sao?
Trong lòng của hắn ta nghĩ.
Lý Hạo, muốn xuất thủ với cổ thành thật sao?
Vô số suy nghĩ, hiện ra trong đầu, có chút giãy dụa, có chút xoắn xuýt, nếu là khách độc hành, cường giả một phương, chuyện lớn như vậy, tất nhiên sẽ tham dự, thời đại mới và thời đại trước va chạm, kích thích lòng người cỡ nào.
Thế nhưng... ta không phải như vậy.
Ta là Đại Ly Vương!
Đại Ly, còn có mấy trăm triệu dân chúng.
Đại Ly quốc yếu, một khi thất bại, vì lần khôi phục thứ hai, những cổ cường giả đó, cũng sẽ không khách khí với Đại Ly.
Quá nhiều suy nghĩ, khiến hắn ta khó chọn lựa.
Bây giờ, cường giả trong các quốc gia, có lẽ Lý Hạo đang gặp khó khăn nhất, sau đó là Thủy Vân, tiếp theo chính là Đại Ly của hắn ta.
Đại Hoang có hoang thú tọa trấn, tiến có thể công lui có thể thủ.
Phương tây có Thần Linh khôi phục, lần khôi phục thứ hai, đối phương cũng có đại lượng Thần Linh cường hãn có thể khôi phục chiến lực.
Chỉ có Đại Ly và Thủy Vân, bên nào cũng không có quá nhiều lực lượng.
Về phần Sơ Võ Chi Thần của Đại Ly... sống hay chết cũng không biết, nếu còn sống thì cũng không liên quan tới Đại Ly Vương, hắn ta không thuộc hệ thống thần điện, đối với vị Sơ Võ Chi Thần đó cũng xin miễn thứ cho kẻ bất tài, càng chèn ép thần điện, có lẽ đối với phương sẽ đi ra ngoài sớm hơn, không biết chừng sẽ gây ra chuyện phiền phức cho mình trước.
Thủy Vân, cũng như vậy, đối phương, càng yếu hơn mình, chỉ có vị thái hậu Thủy Vân còn có mấy phần thực lực.
Trong lòng chán nản bất an.
Bên cạnh, Khương Ly cũng đang thất thần.
Hồi lâu sau, Đại Ly Vương đứng lên, sắc mặt Khương Ly khẽ nhúc nhích, Đại Ly Vương đi ra ngoài quân trướng, nhìn Ngân Thành phía đối diện, lúc này, bên ngoài Ngân Thành, vô số doanh trướng, đèn đuốc sáng trưng.
Mà hắn ta, không hề nhìn những thứ này, dườn như xuyên thẳng qua doanh trướng, nhìn thấy Ngân Thành.
"Khương Ly."
"Đại vương!"
Khương Ly nhẹ giọng đáp lại một câu.
Đại Ly Vương trầm mặc một hồi: "Đại Ly, lấy thần điện làm chủ, vẫn luôn duy trì cho đến nay, từ xưa đến nay, đều là quân quyền thần thụ! Duy chỉ có thế hệ này của ta, Bản vương không cam tâm, với cả, thiên địa khôi phục, đã cho bản vương cơ hội... phá vỡ truyền thống này, chiếm quyền lực của thần điện, ngươi có hận Bản vương không?"
"Đại vương... nghĩ nhiều rồi."
"Có lẽ vậy."