Sau một trận chiến, nửa Ngân Nguyệt võ lâm đã không còn.
Đáng không?
Chín vị học viên Tân Võ đầu nhập, đồng loạt ngủ yên, chỉ để lại binh khí, dù Lý Hạo muốn khôi phục đối phương thì cũng sẽ rất khó khăn, bởi vì ngay cả tinh thần cũng đã yên lặng.
Trận chiến này... có thể thắng, chỉ có thể coi là may mắn.
Có lẽ... là đáng giá!
Lý Hạo nhìn về phía bầu trời, bỗng nhiên mở miệng: "Mấy người lão sư, hẳn phải biết... trời đã sáng, dù cho... chỉ có một ít, cũng không còn là hắc ám nữa!"
Trời đã sáng!
Bên ngoài, nghênh đón ánh sáng của ngày thứ hai.
Trận chiến này đã kết thúc, lực uy hiếp của tứ quốc đã biến mất.
Sau đó, có lẽ, chính là một thời kỳ toàn lực phát triển, bao gồm... các cổ thành khác!
Ta nghĩ, có lẽ ta biết, nên ứng phó như thế nào rồi.
Lý Hạo thầm nghĩ.
Sau lưng, Càn Vô Lượng có chút cẩn thận, nói khẽ: "Đô đốc... vậy... tang lễ của chư vị tiền bối..."
Lý Hạo quay đầu, nhìn về phía hắn, hồi lâu mới nói: "Người còn chưa chết, tang lễ cái gì?"
Càn Vô Lượng lập tức vội vàng gật đầu, không dám nói thêm một câu.
Lý Hạo bây giờ, mang đến cho hắn một cảm giác... như là vực sâu, nhìn chăm chú mình, khiến mình ngạt thở!
Giờ khắc này, Càn Vô Lượng thậm chí cảm thấy run rẩy như tử vong, hắn biết, Lý Hạo lúc này, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng tuyệt đối không bình tĩnh đâu.
"Quét dọn chiến trường, cướp đoạt một tòa cổ thành, nhận được vô số lợi ích!"
Lý Hạo lấy lại bình tĩnh, dường như hết thảy đều chưa từng xảy ra, nhìn về phía nơi xa, còn lộ ra một chút dáng vẻ tươi cười: "Phun ra nuốt vào năng lượng thiên địa, nơi đây, rất nhanh sẽ trở thành thánh địa kế tiếp, về phần lần khôi phục thứ hai... có liên quan gì tới chúng ta? Mặc kệ thiên địa có yếu ớt hay không!"
Đám người im lặng.
Trong đám người, có một số người đang cảm thấy rất mất mát, thanh âm Lý Hạo lại vang lên: "Chư vị, tu luyện, mạnh lên, chưởng đạo, nếu trận chiến này còn không thấy được sự chênh lệch, vậy kế tiếp... sao có thể báo thù? Ngân Nguyệt võ lâm... chưa từng bị người ngoài tàn sát như vậy đúng không?"
Khi nghe thấy thế, Bắc Quyền bị thương chồng chất, nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ một tiếng: "Mạnh lên!"
Trận chiến này, Nam Quyền chết rồi, sư thúc của ông ta cũng đã chết, mạch quyền pháp, bây giờ, chỉ còn ông ta.
Ông ta vốn phải chết, kết quả... Diêu Tứ bỗng nhiên xông ra, vị bộ trưởng của Tuần Dạ Nhân, cũng giỏi Quyền Đạo, cuối cùng, lại là Diêu Tứ chiến tử, ông ta tạm thời còn sống, có lẽ, theo Diêu Tứ, đạo quyền pháp, thiên phú của Bắc Quyền là mạnh nhất, Nam Quyền đã chết, nên giữ lại Bắc Quyền mới đúng.
Giờ khắc này, trong mắt mọi người, lộ ra ngọn lửa hừng hực!
Mỗi người mở ra đạo mạch không thuộc hệ thống 36 đạo mạch, loại ánh mắt ngấu nghiến khiến thái hậu Thủy Vân đi theo có chút sợ hãi.
Những người này... dường như đang đốt cháy thuốc nổ.
Nếu không cẩn thận, chính là đốt cháy chiến đấu trên khắp thiên địa.
Lý Hạo phía trước, đưa lưng về phía đám người, cất bước, từng bước một đi vào trong phủ thành chủ, không quay đầu lại, không hề quay người, cũng không tế điện ai, bởi vì trong mắt hắn, bọn họ vẫn chưa chết.
Chết, là những người sắp bị mình tìm tới kia.
Ngân Nguyệt, không thuộc về bọn họ, đó là nơi thuộc về chúng ta, chúng ta dùng sinh mệnh, dùng máu thịt xây dựng hòa bình, không ai có thể cướp đi!
Sau lưng, tất cả mọi người đuổi theo, không một tiếng động.
Cổ thành lớn như vậy lại tĩnh mịch như một ngôi mộ.
...
Giờ khắc này, trời đã sáng, mưa máu ngừng rơi, sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhưng vô số người vẫn rất nghi hoặc.
Mặt đất... vì sao lại có màu đỏ?
Mà ngay lúc này.
Phía cuối đại lục phương đông.
Đại Hoang.
Chủ nhân Đại Hoang hoang mang lo sợ, nhìn về phía xa, có chút thất thần.
Đêm qua, mưa máu rơi xuống, nhuộm đỏ mặt đất.
Kẻ yếu không biết, nhưng hắn ta biết, có thiên biến, Thần Quốc xảy ra chuyện, Thần Linh... chết hết vị này đến vị khác, bị ai giết?
Lý Hạo sao?
Ngày mai, chính là ngũ phương hội đàm, nhưng lúc này, hắn t dường như có chút bất an, có chút sợ hãi, ngũ phương hội đàm... thật sự có thể tiếp tục sao?
Bây giờ, thông tin đã bị cắt đứt, ngay cả một chút tin tức hắn ta cũng không nhận được, Đại Hoang, tựa như là một cái lồng giam, cầm tù bọn họ.
...
Ngày hôm nay, vài toà cổ thành cũng bị chấn động.
Vô Biên thành, dường như xuất hiện dị biến, đang điên cuồng thôn phệ năng lượng trong thiên địa, dường như đang cố ý cản trở thiên địa khôi phục, vì sao... như vậy?
Không tỉnh lại, bất kì năng lượng gì bọn họ cũng không thể hấp thu, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
Đương nhiên, khôi phục cũng không phải chuyện gì tốt, thế nhưng... tám đại chủ thành, trước đây đều rất ăn ý, chỉ hấp thu một chút năng lượng, rút ra thích hợp, như thế này thì chỉ được lợi trước mắt, không đúng!
Duy chỉ có Chiến Thiên thành, mơ hồ đoán được một chút gì đó, nhưng toàn bộ Chiến Thiên thành, ai cũng rất trầm mặc, không có ai lên tiếng.
Trịnh gia... rốt cuộc có phải phản đồ hay không?
Hơn nữa... phe Lý Hạo, rốt cuộc đã thắng, hay đã thua?
Thần Linh chết đi, cũng chưa hẳn là do mấy người Lý Hạo làm, cũng có thể là do phe Hồng Nguyệt.
Thông tin bị cắt đứt, khiến tất cả mọi người không biết làm gì cho phải.