Một lát sau, dường như có cường giả xuất hiện, kẻ đó đạp không bước đến, nhìn từ xa thấy một người đứng sừng sững trên núi, kẻ đó hơi kinh ngạc, nơi đây xuất hiện chí bảo, nhưng đã có kẻ nhanh chân đến trước ư?
Sau khi tới gần xem xét, kẻ đó lập tức sợ vỡ mật!
"Lý đô đốc!"
Có cường giả đứng từ xa nhìn thấy Lý Hạo, sắc mặt lập tức trắng bệch, Lý Hạo nghiêng đầu nhìn, không nhận ra kẻ đó là ai, chỉ gật đầu, bình tĩnh nói: "Ta đang tu luyện ở đây, đây là đâu?"
Tu luyện?
Trời ạ!
Nhìn con rồng bay lượn, dòng năng lượng tựa như cột sáng kia, đây mà là tu luyện sao?
"Hồi bẩm Lý đô đốc, nơi đây là khu vực thuộc Phù Sơn sơn mạch, ở giữa Thương Sơn và Khuê Sơn, thuộc địa vực phương Bắc."
Phương Bắc sao?
Lại về tới phương Bắc.
Lý Hạo khẽ gật đầu, nhìn về phía người kia, thực lực hắn ta không yếu, có cảm giác đã mở ra vài đạo mạch, có thể tính là cường giả Sơn Hải.
Bây giờ, kẻ chưa gia nhập phủ đô đốc mà đã có chiến lực Sơn Hải rất hiếm.
Người kia trông không quá lớn tuổi, chỉ mới 40 – 50.
Thấy Lý Hạo nhìn mình, hắn ta hơi e ngại nhưng vẫn hạ quyết tâm chủ động mở miệng: "Ta vốn không nên quấy rầy Lý đô đốc tu luyện, nhưng ta thật sự rất tò mò, những con rồng này là đạo mạch ư?"
"Đúng."
Người kia kinh hãi, lẩm bẩm: "Tu luyện đạo mạch lớn mạnh như rồng, quá cường đại, đô đốc quả là tài giỏi!"
Lý Hạo nhìn kẻ đó: "Bất luận kẻ nào cũng có thể làm được, chỉ là vấn đề thời gian thôi, ngươi là người phương nào?"
"Bẩm đô đốc, ta là Triều Bạch Thánh."
Triều Bạch Thánh?
Lý Hạo nghĩ tới điều gì đó: "Ngày xưa, ta từng đi khắp khu vực phương Bắc, đến cuối đại lục phương Bắc, nghe nói có hai thế lực là Bạch Thánh giáo và Hắc Sơn phỉ, Hắc Sơn phỉ làm nhiều việc ác, nghe nói Bạch Thánh giáo là phật sống của vạn nhà, giải cứu mọi người khỏi cảnh nguy nan, ngươi là giáo chủ Bạch Thánh giáo ư?"
"Đúng là tiểu nhân."
Người kia vội vàng nói: "Nhưng tiểu nhân nào dám nhận danh xưng phật sống này..."
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Ta từng tận mắt nhìn thấy giáo đồ Bạch Thánh giáo phóng hỏa đốt thôn, ép thôn dân gia nhập giáo phái, giả mạo Hắc Sơn phỉ, ta vốn định chém tận giết tuyệt, vì dân trừ hại..."
Sắc mặt Triều Bạch Thánh trắng bệch!
Lý Hạo nói tiếp: "Về sau lại nghe bọn họ nói, nếu bọn họ không ép người dân rời đi, khi Hắc Sơn phỉ đến, thôn xóm kia chắc chắn sẽ bị giết sạch, khi đó ta đã nghĩ rằng, thế gian phân biệt đúng sai như thế nào? Giáo đồ Bạch Thánh giáo giả mạo sơn phỉ, phóng hỏa đốt thôn là muốn ép người ta vào rừng làm cướp, hay là đang cứu người trong biển lửa?"
Triều Bạch Thánh nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta không ngờ Lý Hạo biết Bạch Thánh giáo, còn từng chứng kiến thủ đoạn của giáo đồ Bạch Thánh giáo, giờ phút này, hắn ta không biết Lý Hạo nghĩ gì, chỉ hối hận vì đã không rời đi sớm hơn.
Quá nguy hiểm!
Lý Hạo chỉ tu luyện mà dị tượng đã đáng sợ như thế, uy thế kia khiến tim gan hắn ta như sắp nứt ra, vậy mà hắn ta còn cố nán lại để xem, cuối cùng... chỉ sợ không đi được nữa!
Lý Hạo thật sự đã chứng kiến tận mắt hành động của đối phương, khi ấy, hắn đang trên đường đi đến Từ gia ở phương đông, lúc đi ngang qua nơi đây thì gặp được cảnh này, sau đó đã lựa chọn không quan tâm, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp được giáo chủ của giáo phái này.
Lý Hạo lại nói: "Ngươi đã đến Sơn Hải, có thể so với Thần Thông ngày xưa, thiên phú không tồi, thủ đoạn cũng không tệ, cũng rất can đảm, biết ta tu luyện ở đây mà còn dám nán lại, có lẽ trong lòng có dục vọng..."
"Không dám, đô đốc hiểu lầm..."
Lý Hạo nói khẽ: "Không sao cả! Ai ai cũng có lòng tham! Khắc kỷ, khắc tâm, khắc hành là được! Là Thánh thì đánh giá việc làm chứ không đánh giá tâm trí, dù là ngụy trang, ngụy trang cả đời thì cũng thành Thánh nhân chân chính!"
Triều Bạch Thánh giật mình nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo lại nói: "Chúng ta gặp nhau tại nơi này cũng là duyên phận, nếu ngươi giúp ta một chuyện, ta sẽ ban thưởng cho ngươi một cơ duyên, có muốn không?"
Triều Bạch Thánh sửng sốt, vội vàng đáp: "Xin đô đốc cứ việc phân phó, ta không dám không nghe theo."
"Không phải phân phó, có làm hay không phụ thuộc vào bản thân ngươi..."
Lý Hạo nhìn hắn ta: "Bạch Thánh giáo là một trong những tổ chức giáo phái ít ỏi còn tồn tại cho đến bây giờ, ta chiếm lấy đại lục tứ phương, chưa kịp xử lý giáo phái các nơi. Bạch Thánh giáo của ngươi thanh danh không tệ, vẫn còn tồn tại đến hiện nay. Ngươi hãy giúp ta thu nạp những kẻ không cam lòng thần phục trong thiên hạ, khiến quân phản nghịch, ác đồ, hung nhân, đạo tặc các phương đều gia nhập vào Bạch Thánh giáo của ngươi, thu nhận những kẻ ác từ những nơi khác chạy trốn đến, có làm được không?"
Triều Bạch Thánh biến sắc: "Không dám, nếu đô đốc lo lắng, ta sẽ lập tức giải tán giáo phái. Bạch Thánh giáo chỉ do một đám người cùng khổ tạo thành để phản kháng lại cửu ti và hoàng thất, sau này bọn họ đã bị đô đốc tiêu diệt..."
"Không!"
Lý Hạo lắc đầu: "Tán không bằng tụ! Ta bề bộn nhiều việc, người của ta cũng bận rộng, mọi người không có hứng, cũng không có thời gian để giải quyết từng người một, tập hợp lại một chỗ, dọn sạch thiên hạ cũng tốt! Bạch Thánh giáo và ta không có quan hệ gì, không ai biết chúng ta đã gặp nhau vào ngày hôm nay, lần gặp mặt này là một cái duyên!
Ta có thể ban cho ngươi đạo Quang Minh, đạo mạch cường đại đó có lẽ có thể giúp ngươi bước vào Nhật Nguyệt, đủ sức trấn áp tứ phương! Gom lại những kẻ ác trong thiên hạ, rồi đến một ngày sẽ diệt trừ hết bọn chúng! Bỏ gian tà theo chính nghĩa, khi ngươi thành công thì sẽ được gia nhập phủ đô đốc, ngươi thấy thế nào?"
Triều Bạch Thánh giật mình, đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo!
Lý Hạo!
Ngoại giới đồn rằng hắn là một vị lãnh tụ tựa như Thánh Nhân, vậy mà... hắn lạnh lùng tàn nhẫn như thế ư?
Hắn muốn mình đi lôi kéo ác đồ trong thiên hạ gia nhập Bạch Thánh giáo, sau đó một mẻ hốt gọn, đây mà là Thánh Nhân ư?
Chuyện này thật đáng sợ.
Hắn ta có thể cự tuyệt không?
Không thể nào!
Hắn ta không dám nhiều lời, nhanh chóng nói: "Bạch Thánh đương nhiên sẽ không từ chối việc tiêu diệt cái ác, đô đốc không cần ban thưởng, đây là chuyện Triều Bạch Thánh nên làm..."
"Vũ lực không phải thứ quan trọng nhất, nhưng không có vũ lực thì khó trấn áp được thiên hạ! Thế giới siêu phàm, vũ lực và trí tuệ đều quan trọng... Ngươi tiếp nhận đạo Quang Minh của ta, ta có thể tìm được ngươi bất cứ lúc nào, cũng có thể khắc chế ngươi, đương nhiên, ngươi có thể từ chối..."
"Đa tạ đô đốc ban thưởng!"
Triều Bạch Thánh không dám từ chối, nếu không, hắn ta sợ rằng mình sẽ không thể sống sót mà rời khỏi đây.
Lý Hạo làm gì có bộ dáng Thánh Quân, hắn rõ ràng là kiêu hùng một phương!
Người trong thiên hạ đều hiểu lầm hắn rồi.
Ngay sau đó, trong năm con rồng có một con bay khỏi, nhanh chóng rơi vào trong cơ thể Triều Bạch Thánh, ầm, thân thể Triều Bạch Thánh suýt chút nữa đã nổ tung, may mà ngay sau đó lực lượng quang minh bộc phát giúp hắn ta bảo vệ thân thể.
Lý Hạo nhìn thoáng qua bốn con rồng không trung, nhẹ nhàng thở ra, thực ra hắn cho đi đạo Quang Minh là một hành động bất đắc dĩ, hắc ám và quang minh khắc chế lẫn nhau, rất khó ổn định!
Để đạo Quang Minh ở lại thì rất dễ bại lộ, khiến hiệu quả ẩn nấp của đạo Hắc Ám kém đi rất nhiều.
Hắn đang định từ bỏ đạo Quang Minh thì gặp người này – một kẻ tự cho rằng mình là ánh sáng cứu rỗi thánh khiết, đây là thiên ý ư?
Thiên ý...
Lý Hạo mỉm cười, có lẽ không phải thiên ý mà là ý của đại đạo.
Muốn có người tu luyện đạo Quang Minh thì có thể chọn Quang Minh Kiếm.
Nhưng Quang Minh Kiếm đã bước vào Nhật Nguyệt tam trọng đỉnh phong, sắp đến tứ trọng, không cần lực lượng đại đạo của Lý Hạo nữa.
Nếu đã gặp người này, vậy thì thuận tay ban phước cho hắn ta.