Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1993 - Chương 1993 - Hai Phần Thiên Địa 6

Chương 1993 - Hai phần thiên địa 6
Chương 1993 - Hai phần thiên địa 6

Lý Hạo không điên cuồng đuổi theo giết bọn họ, trước đó chỉ giết những người kia, đã thả bọn họ đi, cuối cùng còn nói với mình mấy lời ý vị thâm trường.

Bây giờ, Ánh Hồng Nguyệt lại phải liên hệ một số cường giả... vì sao cảm thấy... cứ như gã đang không ngừng đổ thêm dầu vào lửa cho Lý Hạo?

Không chỉ như vậy... Ánh Hồng Nguyệt suốt dọc đường đào vong, nhưng thực lực lại vẫn luôn tiến bộ, cũng không bị tụt hậu.

Dường như, mỗi một lần chịu thiệt thòi, cũng chỉ là những người khác, kỳ thật thực lực của gã vẫn luôn gia tăng.

Lúc này, Nữ Vương cũng cảnh giác hơn một chút.

Người này, thực lực tiến bộ rất nhanh.

Lý Hạo thân kinh bách chiến, đối phó với các loại cường giả, giết chóc vô song, phát hiện đại đạo, thậm chí nắm giữ vũ trụ đại đạo, giết Thánh Nhân, giết Thiên Vương... đến hôm nay, Lý Hạo cũng chỉ bước vào cấp Thánh.

Về phần mình, mình là Nguyệt Thần chuyển thế, không cần phải nói.

Nhưng Ánh Hồng Nguyệt... tên gia hỏa này vẫn luôn không hề bị tụt lại, bây giờ, mặc dù không bằng Thánh Nhân, cũng kém không nhiều, mà những gì gã làm, chính là không ngừng chạy trốn, có hợp lí không?

Càng nghĩ, càng cảm thấy, người này có vấn đề!

Ánh Hồng Nguyệt nhìn thoáng qua Nữ Vương, nói khẽ: "Nữ Vương bệ hạ, càng nhiều người, chúng ta càng an toàn! Có lẽ còn có thể hy vọng làm cho ngươi và ta đều bước vào cấp độ Hợp Đạo! Về phần người đã chết... đến lúc này, chỉ có thể quan tâm tới chính chúng ta."

Lúc này, Hạo Thiên sơn chủ vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên nói khẽ: "Ánh Hồng Nguyệt, những người khác, đều chết gần hết rồi, ta và Phi Kiếm Tiên, ngươi vẫn luôn dẫn theo hai người vướng víu như chúng ta cũng vất vả... hay là cứ để cho chúng ta tự mình rời đi."

Nhiều người như vậy, gã không cứu, không quan tâm, lại luôn dẫn bọn hắn theo, dù vô cùng nguy hiểm thì cũng vẫn luôn tranh thủ cứu viện thủ lĩnh tam đại tổ chức và Hạo Thiên sơn chủ, là ai đi nữa thì cũng nên cảm động.

Quá trượng nghĩa!

Nhưng lúc này, Hạo Thiên sơn chủ lại muốn rời đi.

Ánh Hồng Nguyệt nhướng mày, nói khẽ: "Hạo Thiên, ngươi và Phi Kiếm tự mình rời đi, quá nguy hiểm! Lý Hạo sẽ không dễ dàng buông tha các ngươi, có chúng ta ở đây, còn có mấy phần an toàn, nếu không có chúng ta, các ngươi... sẽ rất khó sống sót!"

Hạo Thiên sơn chủ không nói gì nữa.

Mà Phi Kiếm Tiên, sắc mặt thay đổi: "Hắn chưa chắc sẽ đuổi giết chúng ta..."

"Không không không, chắc chắn đó! Hắn muốn diệt trừ cánh chim của ta, để cho ta cảm thụ sự cô độc, tuyệt vọng, cho nên, người bên cạnh ta, hắn đều sẽ giết chết... ngược lại sẽ không vội giết ta."

Thật sao?

Hai người cũng không tiếp tục nói gì, mà Nữ Vương, mơ hồ đã nhận ra một chút khác thường.

Ánh Hồng Nguyệt này, bạc tình bạc nghĩa!

Nhưng lúc này, nếu nói dẫn theo Phi Kiếm Tiên, còn có thể hiểu được, Ánh Hồng Nguyệt mang tiếng háo sắc ai cũng biết, nhưng dẫn theo Hạo Thiên sơn chủ... kỳ thật đích xác có chút vướng víu.

Hắn có lòng tốt như vậy sao?

Mà hai người này, đều muốn rời đi... phải chăng cũng đã nhận ra chuyện gì đó?

Ánh Hồng Nguyệt không nói tiếp, chỉ là nhìn bốn phía, nói khẽ: "Hắn vẫn luôn ở phương tây chờ đợi không đi, chúng ta sẽ gặp phiền toái! Ta không thể tuỳ tiện chết đi, Nữ Vương bệ hạ cũng thế... chưa kể Đế Tôn Hồng Nguyệt, Trịnh gia sẽ hiểu... đến đó kêu Trịnh gia lại phái cường giả ra mặt mới được, Bất Hủ chưa hẳn có tác dụng... ta đã thử lật qua lật lại Cấm Kỵ Hải, có lẽ có thể lần nữa gia tăng cực hạn trong thiên địa, thậm chí để Thánh Nhân đi ra ngoài!"

Trịnh gia lo lắng phong ấn bị phá, vậy khẳng định không thể để Ánh Hồng Nguyệt và Nữ Vương chết.

Cho nên, vô luận như thế nào, đều sẽ để người tới tiếp viện.

Nhưng, Bất Hủ bây giờ hoàn toàn không đấu lại Lý Hạo, Thánh Nhân còn tạm được.

"Có thể cho Thánh Nhân đi ra ngoài sao?"

Nữ Vương có chút ngoài ý muốn, Ánh Hồng Nguyệt nói khẽ: "Thử xem sao! Lực lượng Cấm Kỵ Hải, vẫn rất cường đại! Quay cuồng một chút, giải phóng năng lượng, tên gia hỏa Lý Hạo này đến Thánh cấp, cực hạn thiên địa theo hắn mà thay đổi, mặc dù Thánh Nhân trung hậu kỳ không thể đi ra, có lẽ Thánh Nhân sơ kỳ, có thể đi ra ngoài, một vị không được... vậy ba năm vị, bảy tám vị, thậm chí nhiều hơn, vậy đã có thể rồi."

"Trịnh gia có nhiều Thánh Nhân như vậy sao?"

Nữ Vương có chút rung động: "Ở đâu ra mà nhiều như vậy?"

"Đã nhiều năm rồi, đối phương lại có khoáng mạch, Thánh Nhân vẫn là nhiều ít, hơn nữa, một số Thánh Nhân năm đó, thậm chí có hi vọng tiến vào cấp độ Thiên Vương..."

"Là như vậy sao?"

Nữ Vương rơi vào trầm tư, Ánh Hồng Nguyệt lại nói: "Ngươi và ta cũng phải mau chóng bước vào cấp độ Hợp Đạo, Trịnh gia sẽ cho chúng ta mở cửa sau, mà Hồng Nguyệt Đế Tôn, hẳn cũng sẽ làm như thế, ngươi và ta cường đại, đối với hắn thì lực lượng Ngân Nguyệt sẽ yếu đi, cũng khiến phong ấn suy yếu, hắn phải rất vui vẻ đấy..."

Nữ Vương không nói cái gì.

Hồng Nguyệt Đế Tôn hi vọng ả có thể rút đi càng nhiều lực lượng Ngân Nguyệt, khiến phong ấn suy yếu, mà Trịnh gia, cũng hi vọng Ánh Hồng Nguyệt rút đi càng nhiều lực lượng Hồng Nguyệt, khiến Đế Tôn suy yếu, tiện thể khiến phong ấn cường đại hơn.

Cho nên, sự tồn tại của hai người, đều miễn cưỡng duy trì một thế cân bằng.

Hiện tại, song phương đều không muốn đánh vỡ thế cân bằng này.

Mà điều này, là cơ hội của bọn họ.

Nhưng trong lòng Nữ Vương lại nghĩ, tên gia hỏa Ánh Hồng Nguyệt này, vì sao chắc chắn như vậy?

Gia hỏa này, dường như cũng đang che giấu rất nhiều thứ.

Đáng chết!

Vì sao cảm thấy, mỗi người đều biết rất nhiều thứ, ngược lại là mình, dường như cái gì cũng không biết, Lý Hạo nói chuyện khó hiểu, Ánh Hồng Nguyệt cũng như thế.

Ả có chút phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.

Bởi vì cái gì cũng không biết, ngược lại chỉ có thể đi theo Ánh Hồng Nguyệt, nếu không, ả đi một mình e rằng sẽ bị Lý Hạo giết!

Mà ngay lúc đó, một đạo kiếm ý nối liền trời đất lao tới.

Nữ Vương biến sắc, đáng chết, lại tới!

Mà Ánh Hồng Nguyệt, cũng khẽ nhíu mày.

Tới quá nhanh!

Không đúng... Lý Hạo không đợi người Trịnh gia tới, dựa theo tâm tư của Lý Hạo, không nên tới nhanh như vậy, mà phải chờ người Trịnh gia đến sau đó mới đến thu hoạch mới đúng, chứ không phải là hiện tại!

Xảy ra chuyện gì rồi?

Sắc mặt gã khẽ biến, Lý Hạo này... lúc này sát khí nặng nề, ngược lại thật sự có ý đuổi tận giết tuyệt!

"Chạy!"

Ánh Hồng Nguyệt quát chói tai một tiếng, lần xuất kích này của Lý Hạo, đã phá hỏng một số ý nghĩ của gã, dường như hắn không muốn để chúng bạn xa lánh mình nữa, giống như... thật sự muốn giết mình!

Ầm!

Kiếm khí trùng thiên, thiên địa biến sắc.

Phía sau, Lý Hạo đạp không đến đây, trong tay, một thanh kiếm gãy hiện ra, sát khí trên thân ngập trời, vẻ mặt lại rất ôn hòa.

"Mấy vị... chỉ sợ trốn không thoát!"

Lý Hạo khẽ cười: "Ánh Hồng Nguyệt, chơi đến hôm nay, cũng nên lên đường rồi, phong ấn vỡ, có lẽ sẽ càng thú vị hơn nhiều! Ta ngược lại thật ra không thể chờ đợi được nữa..."

Lúc này, Ánh Hồng Nguyệt không nói một lời, vội vàng trốn chạy.

Nữ Vương cũng vô cùng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi: "Lý Hạo, ngươi giết chúng ta, Đế Tôn Hồng Nguyệt sẽ phá hủy phong ấn, đây là kết quả ngươi muốn sao?"

"Giết hết, mới biết có thể phá phong ấn hay không chứ, không giết... sao có thể biết chắc chắn sẽ phá phong ấn được hay không?"

Lý Hạo tươi cười nhu hòa, tiếng cười vẫn như cũ.

Một thanh trường kiếm, quét sạch thiên địa lao đến, giờ đây, mấy người đều vô cùng căng thẳng, không ngừng đánh trả ngăn cản, cũng không ngừng chạy trốn, Nữ Vương cảm nhận được càng nhiều lực lượng Ngân Nguyệt tràn vào trong cơ thể, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Biến cố trước đó, khiến ả lo lắng, không cách nào điều động khiến Ngân Nguyệt nữa.

Mà Ánh Hồng Nguyệt, vẻ mặt lại không ngừng thay đổi.

Làm sao lại thế?

Lý Hạo... tại sao lúc này lại một lòng muốn giết gã?

Là thật sự không sợ phong ấn bị phá, hay là có nguyên nhân khác?

Bởi vì Lý Hạo lúc này, dường như muốn làm thật, trong nháy mắt biến mất, bốn phương tám hướng, Lý Hạo lần lượt hiện ra, các loại thần thông đại đạo hiển hiện, trong hư không vỡ ra, thậm chí mơ hồ hiện lên Chiến Thiên thành!

Trấn áp thiên địa!

Đây là không muốn cho người ta đường sống!

Lực lượng Hồng Nguyệt trên thân bị quét sạch, mà giờ khắc này, phương bắc, bỗng nhiên Cấm Kỵ Hải chấn động, Cấm Kỵ Hải bạo động!

Bình Luận (0)
Comment