Lãnh thổ Đại Hoang.
Cát bụi bay lên, khắp nơi đều là hoang mạc, khí tức Hỗn Độn tán loạn, sau khi hoang thú bị giết, Hỗn Độn tiêu tán một chút, nhưng Hỗn Độn chi ý vẫn còn, vẫn như giòi trong xương, trở thành một khối u ác tính của thiên địa Ngân Nguyệt.
Sau khi Lý Hạo tiến vào Đại Hoang, thiên ý quét sạch, quấy nhiễu tứ phương.
Lý Hạo khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thiên ý đang quấy phá trên không.
Y thức thiên địa ra đời, Đại Hoang tựa như là u ác tính trên người đối phương, lúc này tiến vào nơi đây, vẫn rất khó chịu.
Nhưng quấy phá mạnh như vậy, rất dễ khiến người khác cảm giác được.
Làm các nào khiến thiên ý an phận đây?
Sau một khắc, 11 thần văn hiển hiện, bao phủ thiên địa, bốn phía Lý Hạo, thiên ý còn đang càn quấy, nhưng dần dần, dường như không biết hành tung của Lý Hạo, không tìm được Lý Hạo.
Lĩnh vực, ngăn cách thiên địa!
Tất nhiên cũng sẽ ngăn cách thiên ý...
Lúc này, không tìm được Lý Hạo, thiên ý đợi ở nơi này rất khó chịu, muốn trục xuất lại không có biện pháp, bản thân thiên ý bây giờ không có đủ sức chiến đấu, chỉ có thể ảnh hưởng những người được thiên ý ưu ái.
Không tìm được Lý Hạo... rất nhanh, thiên ý đã dần dần rút lui.
Bởi vì đợi ở nơi này, quá khó chịu.
Lý Hạo cũng không xen vào nữa, một bước bước lên Đại Hoang.
Cát vàng bay lên.
Lĩnh vực, dần dần xâm nhập vào lãnh địa Đại Hoang, bắt đầu khuếch tán, thổ thế xuất hiện, như là ngọn núi trấn áp xuống, dần dần trấn áp quét sạch cát vàng trong thiên địa.
Lý Hạo đi tới đâu thì trấn áp bình phục tới đó.
Trong hoang mạc, còn có một số thi thể.
Cũng có một số dã thú, như là con sói cô độc, cơ hồ đều đi lại một mình trong hoang mạc.
Dã thú ở đây, chịu khí tức Hỗn Độn ảnh hưởng, đều rất cường hãn, nhưng khác với Yêu tộc cùng loài, thiếu mất linh trí, đây chính là nhược điểm của hoang thú, chỉ khi hoang thú đến đỉnh cấp, mới có hi vọng sinh ra linh trí.
Mà Yêu tộc, dù rất nhỏ yếu, cũng sẽ có linh trí tồn tại.
Sau lưng, Hắc Báo đi theo Lý Hạo, cũng rất tò mò quan sát những hoang thú nhỏ yếu này.
Yêu thú và hoang thú, kỳ thật đều xem như đồng loại.
Nhưng, sau khi Yêu tộc tiến vào thiên địa, rút đi hoang thú chi thân, không có khí tức Hỗn Độn, dần dần chuyển biến thành yêu thú, mà hoang thú, lại luôn sinh tồn trong Hỗn Độn, từ đầu đến cuối, đều lấy Hỗn Độn là nơi nghỉ chân.
Lý Hạo nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hắc Báo: "Hoang thú cũng biết nói chuyện, trí thông minh thấp kém, bây giờ ngươi đã là Nhật Nguyệt trung kỳ, cũng có thể so với Bất Hủ, Yêu tộc cấp độ này, không thể nói chuyện sao?"
"Gâu gâu gâu!"
"..."
Lý Hạo thở dài: "Chẳng lẽ trời sinh đã câm điếc? Tinh thần lực cũng câm rồi sao?"
Một Yêu tộc có thể sánh với Bất Hủ, không biết truyền âm, không biết nói chuyện, thật sự là kỳ lạ.
Đã mạnh đến như vậy, coi như ngươi thật sự là một con chó điếc, cũng sẽ không truyền âm sao?
Không biết truyền âm, vậy biết rung động tinh thần lực không?
Vẫn không biết?
Vậy rung động khí huyết, phúc ngữ... cũng không biết sao?
Hắn luôn cảm thấy, Hắc Báo có thể nói chuyện, nhưng lại không nói, chẳng lẽ muốn duy trì cảm giác thần bí?
"Gâu gâu gâu!"
"Chỉ có thể gâu gâu gâu, không thể nói tiếng người sao?"
Hắc Báo lắc lắc cái đuôi, không để ý nữa, làm chính sự mới quan trọng.
Lý Hạo hành tẩu tại trên đại địa, sa mạc lan tràn, hắn nhìn về phía nơi sâu: "Hỗn Độn, là dáng vẻ thiên địa mới sinh, nơi này có thể duy trì Hỗn Độn, chứng tỏ nơi này, có lẽ có thể rời khỏi Ngân Nguyệt... chưa chắc phải thông qua Tinh Môn."
"Đương nhiên, khả năng chỉ là một cái khe hở nho nhỏ, người bình thường không cách nào đi ra đi vào..."
Hắn nói khẽ: "Người Tân Võ cũng biết nơi đây là Hỗn Độn, mà bọn họ cũng biết, Hỗn Độn là sản phẩm trong vũ trụ, cũng không phải là thứ bên trong thiên địa, Hỗn Độn có thể luôn lan rộng, Đại Hoang, rất có thể tồn tại một khe hở trong thiên địa, chính là vết nứt của thế giới!"
Không ai nói, rời khỏi Ngân Nguyệt từ nơi này, vì sao?
Chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Nếu không quá mức nguy hiểm, nếu không phải là hoàn toàn không có cách nào rời đi.
Nhưng, nơi đây, nhất định có thể hấp thu được lực lượng Hỗn Độn bên ngoài Ngân Nguyệt.
Hồng Sam Mộc muốn chủ tu Hỗn Độn, tu luyện ở đây, có lẽ là ý tưởng không tồi.
Lý Hạo cũng không nói chuyện được với ai, chuyện cần nói quá nhiều, lúc này, đành phải nói với cẩu tử, khẽ nói: "Muốn trục xuất lực lượng Hỗn Độn trong Đại Hoang, cần lĩnh vực của ta bao phủ Đại Hoang mới được... phạm vi Đại Hoang quá lớn, do chù ta chỉ mới thấy trên địa đồ, nhưng tối thiểu có thể so với phạm vi của năm hành tỉnh, cộng thêm vạn dặm hoang mạc, tổng diện tích khoảng hơn 10 hành tỉnh, căng lắm cũng có thể tương ứng với đại lục tứ phương..."
Phạm vi lớn như vậy, mênh mông quá mức.
Bây giờ, lĩnh vực của Lý Hạo, kết hợp 11 thần văn, nếu như khuếch trương đến cùng, đại khái có thể khuếch trương bao trùm hơn phạm vi trăm dặm, thần văn càng nhiều, lĩnh vực càng mạnh, phạm vi bao trùm càng lớn.
Muốn thành công bao trùm Đại Hoang, không có ba mươi hay năm mươi thần văn, đó là chuyện không thể nào.
Cũng không phải là thay phiên đến mấy trăm mấy ngàn, ba mươi hay năm mươi thần văn, chứng tỏ Lý Hạo đã cảm ngộ ba mươi hay năm mươi loại lực lượng đại đạo, cảm ngộ thế, sẽ xuất hiện một bước tiến triển nhảy vọt.
Nhưng từ tu luyện tới bây giờ, hắn cũng chỉ có 11 thần văn mà thôi.
Muốn bao trùm Đại Hoang, bắt thiên ý, độc chiếm thế giới Đại Hoang, đối với Lý Hạo thì quá khó.
Cũng không có cách nào khác.
Người ta mưu đồ nhiều năm, ngươi không có chút năng lực, sao có thể đánh vỡ kế hoạch của đối phương?
"Thần văn, thế..."
Lý Hạo khẽ nhíu mày, Ngũ Hành Phong Lôi thì dễ rồi, đều là nguyên tố thần thông cơ bản, bây giờ cơ hồ đã bị hắn cảm ngộ hết, nếu muốn tiếp tục cảm ngộ thế khác, chỉ có thể tìm tòi từ những phương hướng khác.
Kỳ thật cũng không ít.
Ví dụ như binh khí chi thế, tham khảo từ trên người võ sư Ngân Nguyệt là được, đao thương kiếm kích, quyền thế đều là thế.
Nhưng nếu muốn cảm ngộ, cũng khá khó.
Nhưng Hồng Nhất Đường đã từng nói, thế kỳ thật vô hình vô chất vô nguyên tố, sau này mới tạo thành, nói cách khác, mình cảm ngộ kiếm thế, có lẽ có thể thông dụng với tất cả, kiếm thế chuyển đao thế, đao thế chuyển thương thế...
Đủ loại suy nghĩ, lại xuất hiện.
Lý Hạo tiến lên, vượt qua hoang mạc, rất nhanh, đã nhìn thấy người sống.
Người Đại Hoang.
Nơi xa, cũng có thành thị, nhưng thành thị cũng không cao lớn, trái lại cực kỳ thấp bé, giống như một nửa chìm xuống dưới đất, một nửa hiện lên trên mặt đất, đại địa Đại Hoang, quanh năm cát vàng đầy trời.
Bão cát, cũng thường xuyên xảy ra.
Bên ngoài thành thị, rất nhiều người du mục cưỡi ngựa, đây coi như là ốc đảo trong hoang mạc, Đại Hoang xem như dân tộc du mục, nhưng qua nhiều năm cũng đã ổn định địa bàn, dần dần phát triển theo hướng dân tộc sinh sống cố định ở đây.
Đại Hoang Vương mang theo mấy triệu tinh binh xuất binh Trung Nguyên, đến nay chưa về, biên cảnh thành thị, có vẻ hơi hoang mang.
Dường như đang lo lắng, Đại Hoang Vương một đi không trở lại.
Nếu những cường giả kia, đều không thể trở về, nơi đây, có lẽ không chưa tới mấy năm nữa thì sẽ bị cát vàng vùi lấp.