Đại Hoang Vương cũng là cường giả.
Tới rất nhanh.
Nhưng cũng không phải đến một mình, mà là có người đi cùng, hơn nữa còn là Triệu thự trưởng có thực lực cực mạnh đi cùng, hiển nhiên, mọi người không yên lòng với Đại Hoang Vương.
Mặc dù Đại Hoang Vương đã đồng ý hợp tác, gia nhập Thiên Tinh, nhưng đối với vị dị quốc chi vương này, mọi người vẫn mang theo lòng cảnh giác rất lớn.
Không chỉ hắn ta, thái hậu Thủy Vân bên kia, mặc dù Lý Hạo đã cho quyền tự chủ cực lớn, nhưng trên thực tế, vẫn có người luôn trông chừng, Đại Ly bên kia cũng là như vậy.
Đại Hoang Vương mấy ngày nay, dường như đã già hơn rất nhiều.
Trước đó cũng già, nhưng rất có tinh thần.
Hiện tại, giải quyết hoang thú, Đại Hoang thái bình, nhưng Đại Hoang Vương dường như trở nên già thật rồi, Lý Hạo không cho hắn ta đảm nhiệm chức quan và nhiệm vụ gì cả, hắn ta kỳ thật cũng không quan tâm, chỉ là... nhìn thấy mấy triệu tinh binh bị chia cắt, một phần vẫn còn tiếp tục bị cầm tù... thật lo lắng về tương lai.
Là Đại Hoang chi vương, những ngày qua, cả người hắn ta đều lâm vào tình trạng suy sụp.
Đại Hoang ta... Đi con đường nào đây?
Lúc này, nhìn thấy Lý Hạo lần nữa, vẻ mặt Đại Hoang Vương hơi có vẻ bất an, trong lòng lo lắng, không biết vì sao Lý Hạo đến Đại Hoang?
Nhìn thoáng qua thành trì xa xa, hắn ta đè xuống cảm giác căng thẳng trong lòng, có chút hạ thấp thân phận, thanh âm có chút tang thương: "Tội thần..."
"Được rồi."
Lý Hạo trực tiếp ngắt lời: "Ngày đó ta đã từng nói, nếu ngươi có thể làm được, ta cho Đại Hoang ngươi một con đường sống, tội thần hay không tội thần, không cần nói nhiều, ngươi không phải thần tử, ta cũng không phải đế vương!"
Lý Hạo nhìn về phía thành trì nơi xa: "Tìm ngươi, là muốn di chuyển Đại Hoang tiến vào đại lục Hạo Tinh, nhưng dân phong Đại Hoang bưu hãn, ta muốn chia tách Đại Hoang... giải tán đến nơi khác, đề phòng Đại Hoang làm loạn!"
Đại Hoang Vương biến sắc, vừa muốn mở miệng, Lý Hạo lại nói: "Ngươi nghe ta nói! Dù là Đại Hoang hay là ba quốc gia khác trong tứ quốc, trong mắt ta, kỳ thật đều như nhau, từ xưa đến nay, dù là làm loạn hay đối địch, đều là vì quyền lợi dục vọng của mấy tên đứng đầu, lôi kéo người phía dưới."
"Bách tính bình dân, có cơm ăn thì ai muốn tạo phản chứ?"
"Đây không phải một thời đại tốt, nhưng cũng đây cũng là một thời đại tốt!"
Lý Hạo nói khẽ: "Không phải thời đại tốt, là bởi vì chiến loạn nhiều, cường giả nhiều, trật tự hỗn loạn rối ren, động một chút lại bị diệt thành! Nói là thời đại tốt, là bởi vì tứ quốc và Trung Nguyên, mấy trăm năm không hề sinh ra chiến tranh, coi như trước kia có cừu hận, hiện tại kỳ thật cũng đã bị quên lãng, mà tứ quốc còn chưa đánh chiếm Trung Nguyên, đã bị đánh tan, mặc dù tổn thương binh sĩ... nhưng từ xưa đến nay, chiến tranh bộc phát, không có lúc nào mà không có người chết, cũng sẽ không bởi vì một số người đã chết nên phải diệt quốc..."
Đại Hoang Vương thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hạo lại nói: "Cho nên, đây là một thời đại cực kỳ tốt để dung hợp! Bây giờ dung hợp, bởi vì đại lục tứ phương cũng đang dung hợp, cho nên sẽ không tạo thành tâm lý phản đối quá lớn, bởi vì thành thị thay đổi, có lẽ đều là người xa lạ, cảm giác bài xích của mọi người đối với người ngoài, sẽ không quá mạnh."
Đại Hoang Vương không nhịn được nói: "Hầu gia vẫn quan tâm những chuyện dân sinh này... quả nhiên là rồng phượng trong loài người..."
Lý Hạo bật cười: "Đây coi là dân sinh sao? Dân sinh trong mắt ngươi, còn nông cạn hơn cả ta..."
Đại Hoang Vương có chút xấu hổ.
Lý Hạo cũng không để ý: "Dân chúng kỳ thật rất dễ an bài, mặc dù có rất nhiều người, quan trọng là mấy người có chức có quyền, ta sớm nói với ngươi, hi vọng ngươi có thể phối hợp, nếu không... ta sẽ giết gà dọa khỉ! Đối với ngươi, đối với Thủy Vân, đối với Đại Ly, ta sẽ làm như vậy với tất cả mọi người..."
"Không dám!"
Đại Hoang Vương vội vàng nói: "Bây giờ chiến lực Hầu gia vô song, vô số cường binh hãn tướng dưới trướng, ở thời đại siêu phàm, vĩ lực của một người đã vượt qua hết thảy, ai dám lỗ mãng?"
Lý Hạo nhìn hắn ta, Đại Hoang Vương không lên tiếng.
Đây là sự thật.
Vĩ lực của người này cường đại, cộng thêm cường giả dưới trướng cũng nhiều, ai dám tạo phản lúc này?
"Vậy là tốt! Vậy thì làm phiền Đại Hoang Vương, hiệu triệu cường giả dưới trướng ngươi, tiến hành di chuyển bách tính Đại Hoang!"
Đại Hoang Vương gật đầu, trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không nói thêm gì.
"Triệu thự trưởng, những việc này, các ngài cũng phải quan tâm, không cần phân chia quá rõ ràng, đối đãi khác nhau, dân chúng Thủy Vân, dân chúng Đại Hoang, dân chúng đại lục tứ phương, đều có thể sắp xếp xen kẽ với nhau!"
Triệu thự trưởng gật đầu, như vậy cũng tốt, nhưng độ khó vẫn rất lớn.
Ông cũng biết, muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, có lẽ mình sẽ phải rụng rất nhiều tóc, không chỉ có ông, tiếp theo, những người khác cũng sẽ dần dần sụp đổ.
Mà Lý Hạo, không chỉ muốn làm những chuyện này.
Hắn vừa nhìn về phía Đại Hoang Vương: "Trước khi đi, ta hy vọng có thể tước đoạt tất cả khí tức Hỗn Độn trên người của dân chúng Đại Hoang, có cách nào không?"
"Chuyện này..."
Đại Hoang Vương sững sờ, một lát sau mới rầu rĩ nói: "Chuyện này... rất khó! Đương nhiên, lợi dụng Hỗn Độn chi ý, cũng không phải không được, nhưng... nhưng kể từ đó, Hỗn Độn chi ý sẽ tăng cường, có thể sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn... vậy thì rất phiền toái."
"Mạnh lên? Sẽ mạnh cỡ nào?"
"Không chắc, có thể sẽ trở thành Thánh Thú chăng?"
Ai biết được, hắn ta cũng chưa từng trải nghiệm.
Lý Hạo khẽ gật đầu, lại nói: "Nơi cuối cùng của Đại Hoang, ngươi đã từng đi tới đó chưa?"
"Đi rồi, một mảnh Hỗn Độn! Trước kia là nơi nghỉ chân của hoang thú, như là hư không... nghe nói nơi cuối cùng chính là cực hạn trong thiên địa, không cách nào vượt qua."
Như mình đã đoán.
Xem ra, đó chính là hàng rào của thế giới.
"Ta đã biết, lãnh địa Đại Hoang, có cái gì có thể mang đi, đều mang đi đi! Để cho nữ nhi ngươi và con bạch mã kia tới đây, những ngày qua, tạm thời đi theo ta..."
"Hầu gia, việc này..."
Đại Hoang Vương hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh, trong lòng khẽ nhúc nhích, gật đầu: "Được!"
Lý Hạo, hình như còn chưa có hôn phối.
Thông gia?
Lúc này, hắn lại nảy ra suy nghĩ như vậy.
Lý Hạo, lúc này chính là thiên hạ chi vương.
Dù là Trịnh Vũ hay là Hồng Nguyệt Đế Tôn, bây giờ đều không ra ngoài được, hắn chính là vương giả trong thiên hạ.
Đại Hoang đã đầu hàng, nếu thật sự có thể thông gia thì cũng không tệ.
Lý Hạo không quan tâm hắn ta nghĩ gì, cũng lười để ý những chuyện này, ý nghĩ của những người này, vĩnh viễn không cùng trên một đường thẳng với mình.
Dung tục!
Hắn muốn hấp thu lực lượng Hỗn Độn Đại Hoang trước, áp chế Hỗn Độn, để lĩnh vực bao trùm, hiện tại bọn Trịnh Vũ, có lẽ còn đang nghĩ cách giết chết mình, mà Lý Đạo Hằng, có lẽ đang nghĩ cách làm bản thân mạnh lên, bắt thiên ý... Lý Hạo cũng muốn tranh thủ thời gian.
Trước tiên phải đặt Đại Hoang vào bên trong hệ thống của mình mới được.