Hạo Nguyệt chi kiếm hoành không, Võ Đạo đại thịnh.
Ngân Nguyệt tấn thăng, chư hùng chết trận sống lại, thiên hạ thái bình, thịnh thế phồn hoa, toàn bộ Ngân Nguyệt đạt đến đỉnh cao ngay lập tức.
Giờ này khắc này, có thể nói là đỉnh phong của người trong Ngân Nguyệt, cũng là đỉnh phong của Lý Hạo.
Quét ngang vô song, cường địch đều bỏ mạng!
Thiên hạ không một người nào có thể địch lại!
Tiếng cười nói vui vẻ, tất cả đều vui vẻ.
Nếu cứ như vậy an tâm đắm chìm trong Ngân Nguyệt Thịnh Thế, ít nhất sẽ có một khoảng thời gian ngắn thịnh vượng mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Nhưng... Chúng ta có thể làm được không?
...
Trong tiếng cười nói.
Chỉ có một vài người cảm thấy áp lực vô biên, bóng tối vô biên.
Lý Hạo, sắp chết rồi.
Chỉ có đi ra Ngân Nguyệt, vượt qua Hỗn Độn lôi kiếp, thăng cấp Đế Tôn, mới có hy vọng khôi phục lần nữa, thời gian có thể phục sinh ngươi, cũng không thể gia tăng càng nhiều thọ nguyên cho ngươi, thọ mệnh hao hết, thời gian cũng khó cứu vớt ngươi.
Mà đi ra Ngân Nguyệt... Một nền hòa bình ngắn ngủi chắc chắn sẽ bị phá vỡ một lần nữa.
Lý Đạo Hằng cũng tốt, Thực Cốt cũng tốt, đều coi như cường giả một phương.
Mà nơi để tung hoành ngang dọc, cũng chỉ là một mảnh Ngân Nguyệt nho nhỏ, bên ngoài Ngân Nguyệt, có vô số vũ trụ, Hỗn Độn thế giới, vô số thế giới, Đế TônThế Giới Chi Chủ, e rằng cũng không có gì lạ.
Tân Võ Đế Tôn đông đảo, cường giả vô số, vẫn tùy ý phiêu bạt trong Ngân Nguyệt, rốt cuộc là lạc đường, hay là thật sự không địch lại, hay là tình hình chiến đấu dày vò?
Không ai biết được!
Thương Đế tuy rằng hiện lên một lát, nhưng nếu có thể tìm tới, Nhị Miêu hồi phục, có lẽ Thương Đế sớm đã chạy tới, mà không phải hiện lên một lát, trong nháy mắt biến mất.
…
Trung Ương đại lục.
Thiên Tinh Thành.
Vạn dân tu luyện, năng lượng tung hoành, trong thiên địa, từng đạo khí tức tung hoành, có người vào sơn hải, có người vượt nhật nguyệt, toàn dân bố võ đã thấy hiệu quả.
Phủ tổng đốc.
Tiếng cười nói vui vẻ, làm cho người ta vui vẻ không suy nghĩ.
Từng vị cường giả phục sinh, đang trò chuyện với bạn bè của mình, khoe khoang kể những gì mình đã thấy và nghe sau khi chết.... Trên thực tế đều là nói khoác, sau khi chết hoàn toàn tĩnh mịch, nào có kiến thức gì đáng nói.
...
Hậu viện.
Những bông tuyết đang rơi, một năm mùa đông lạnh giá sắp đến, thời gian đang trôi về năm 1732.
Tuyết rơi đầy trời.
không khó khăn như năm ngoái, năm ngoái Lý Hạo vừa mới giải quyết xong Cửu phủ cùng hoàng thất, nội ngoại rối rắm.
Năm ngoái, có vô số người đào tẩu ở tứ phương đại lục.
Và năm nay, đại lục hợp nhất.
Chỉ có Đại Ly, Thần Quốc cô độc ở bên ngoài, nhưng mà Đại Ly có Đại Ly Vương cùng Thiên Cực, Nữ Vương cũng đi Thần Quốc bên kia, có những cường giả này ở đây, trời đông giá rét này, không tính rất khó khăn.
Trên bàn đá, một lò rượu ấm đang tràn ra mùi thơm.
Một đám người ngồi xung quanh.
Lý Hạo, Viên Thạc, Hồng Nhất Đường, Nam Quyền, Hầu Tiêu Trần, Lưu Long, Ngọc La Sát, Bích Quang Kiếm, Lâm Hồng Ngọc, còn có Hồng Tụ từ phương tây trở về, cùng với Hồng Thanh và Liễu Diễm kiên trì đứng ở bên ngoài.
Năm gia đình... Hoặc là tính cả Nam Quyền, sáu gia đình.
Những người này, Viên Thạc là lão sư, Lưu Long là lão đại, Hầu Tiêu Trần là bộ trưởng, Nam Quyền và Hồng Nhất Đường là sư thúc giúp đỡ nhiều lần.
Đều là thành viên tổ chức của Lý Hạo trong thời kỳ Ngân Nguyệt, cũng là trợ lực then chốt trong thời kỳ quật khởi.
Lâm Hồng Ngọc đứng dậy rót rượu cho những người khác.
Ly đầy rượu.
Lý Hạo nâng chén, lộ ra nụ cười: "Ta mời mấy người một chén, hết thảy đều ở trong rượu!”
Võ sư Ngân Nguyệt, không ai không ham rượu.
Trà trộn giang hồ, liếm máu trên lưỡi đao, không uống rượu không tính là là võ sư Ngân Nguyệt.
Viên Thạc cười cười, nâng chén, những người khác cũng nhao nhao nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Rượu không say lòng người tự say!
Lý Hạo uống một hớp rượu sau, lại uống một hớp nữa, một mình uống cạn: "Mọi người có thể trở về, trong lòng ta nóng bỏng, không ngừng chiến đấu sẽ ngày đêm ăn mòn linh hồn của ta!"
Hắn không giấu giếm gì, buồn bã thở dài: "Giống như ngàn mũi tên xuyên tim, ngày đêm nhắm mắt lại, vô tận anh hùng ngã xuống, máu tươi tung trời! Lý Hạo ta, năm năm trước phụ mẫu song vong, ba năm trước huynh đệ chết không có toàn thây, may mắn được lão sư yêu thương, lại được Lưu lão đại không tiếc tính mạng, bảo vệ ta chu toàn!”
"Vào Bạch Nguyệt thành, vào Chiến Thiên thành, lại được bộ trưởng che chở, Hồng sư thúc chỉ điểm, Nam Quyền sư thúc ra tay trượng nghĩa…Vì thế, ta trải qua thời gian gian nan nhất, không có bị phá hủy, không có bị cừu hận đánh bại, chung quy cũng diệt được kẻ thù, báo thù rửa hận..."
Mọi người yên lặng lắng nghe, Nam Quyền nói nhiều, cũng không nói gì.
Giờ phút này, mọi người cũng nhớ lại quá khứ.
Nhớ lại lúc trước, chỉ là một ít cảnh Trảm Thập Phá Bách, thiếu chút nữa lấy mạng Lý Hạo, tổ chức Hồng Nguyệt bị tập kích, một vị TaÂm Dương siêu năng thiếu chút nữa giết chết tất cả mọi người.
Bây giờ. . . Khắp nơi đều có Trảm Thập Phá Bách.
Các nữ nhân giờ phút này chỉ là giúp rót rượu, không có người cắt ngang, đều yên lặng nghe, người quyền thế nhất thế gian này, thoải mái nói chuyện qua.
“Ta có thể đi tới hôm nay, không thể hông có chư vị nâng đỡ!”
Lý Hạo cảm khái, có chút thổn thức: "Sau khi bọn Thực Cốt Đế Tôn chết, việc ta muốn làm nhất chính là phục sinh các vị, cuối cùng cũng thành công, coi như là được toại nguyện!”
Viên Thạc cũng nâng ly rượu lên, uống một ngụm, lộ ra nụ cười, như gió xuân: "Kết quả là tốt là được, quá trình kỳ thật không quá quan trọng, đây cũng là điều nhất định phải trải qua trong quá trình trưởng thành! Ngươi có thể nhanh chóng hoàn thành thống nhất Ngân Nguyệt, đánh chết cường địch, phá diệt ngoại địch xâm lấn, hoàn thành đại nghiệp mười vạn năm của những người khác đều chưa từng hoàn thành... Nói một cách thực tế, ngay cả khi chúng ta không thể sống lại, thì sao?”
"Ta đã bảy mươi cổ hi chi linh!"
Viên Thạc cười nói: "Nếu là không tu luyện, giờ phút này thọ hết chết già, cũng là bình thường! Ở đây, cũng chỉ có Lưu Long là thế hệ tiếp theo, hơi nhỏ một chút, mấy người khác không nhỏ hơn ta nhiều lắm, nhân sinh vô thường, có thể tu luyện, có thể trường thọ là may mắn! Nhưng nếu cứ như vậy mà chết... Có gì to tát đâu?”
Ông nhìn về phía Lý Hạo: "Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn! Thời niên thiếu của ta, một ít bằng hữu, một ít hảo hữu, sư phụ của ta, trưởng bối hảo hữu sư môn của ta, cũng đều rời khỏi ta, ta cũng không suy sụp như vậy, hoàn toàn hết hy vọng.”
"Con người, cả đời này đều không ngừng tiến bộ, kết bạn từ mọi tầng lớp xã hội, và đừng mãi mãi nhớ về quá khứ!"
Ông chỉ điểm giang sơn, phê bình Lý Hạo: "Ngươi còn quá trẻ, chờ ngươi lớn hơn một chút, chờ ngươi trải qua nhiều hơn một chút, ngươi sẽ phát hiện... Chúng ta chỉ là một bến cảng trên con đường của cuộc sống của ngươi, không phải là kết thúc trong cuộc sống của ngươi!”
Nam Quyền lau rượu trên râu, cười nói: "Ta không thể nói như vậy, những gì lão Viên nói ta không đồng ý, ta cảm thấy... Chúng ta vẫn rất trọng yếu, lần sau ta chết, ngươi lại hồi sinh ta, không nóng vội nhất thời, chậm rãi, ta tin tưởng ngươi có thể làm được... Lần này ngươi quá vội vàng!”
Nam Quyền cười ha hả: "Ta cũng không ngủ đủ, không thoải mái đủ…Ngươi đã đưa chúng ta trở lại!”