Bịch một tiếng.
Rơi vào trong sông.
Lý Hạo há mồm thở dốc, lần đầu tiên trong ánh mắt lạnh nhạt của hắn toát ra vẻ hoảng sợ.
Truy đuổi thời gian!
Kỳ thật Chí Tôn đã phát hiện mình, chuyện này Lý Hạo không tính quá kinh ngạc, nhân vật tồn tại đỉnh cấp, kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít có thể cảm giác được một chút.
Nhưng thời khắc cuối cùng, mình tính là đang xuyên thẳng qua thời gian!
Nhưng Nhân Vương thời kỳ đó, Thương Đế thời kỳ đó... thế mà đều có thể truy đuổi thời gian mà đến, tìm được mình, thủ đoạn như vậy mới vô cùng khủng bố.
Phải biết, hắn giờ phút này, kỳ thật chỉ là trở về quá khứ trong trí nhớ thôi.
Chuyện này cũng chứng tỏ... trong trí nhớ thời kỳ này, mấy người Nhân Vương đã có thực lực kinh khủng như thế, khó có thể tưởng tượng nổi.
Một người nói, lần sau lại đến thì đánh nổ ngươi!
Một người nói, lần sau gặp, ngươi phải mang thức ăn cho nó, không có thì sẽ ăn ngươi... nói thì bình thản, nhưng nghe vào tai lại là vô biên đại khủng bố!
"Hộc!"
Lý Hạo kịch liệt thở hổn hển, mắt trần có thể thấy hắn đã già hơn một chút...
Mà Trương An bên cạnh cũng thở gấp, ông cũng không tính quá sợ sệt, Nhân Vương cũng được, Thương Đế cũng được, Chí Tôn cũng được... đều là người quen của ông, thân nhân của ông.
Chỉ là lần này, hình như cũng là lần đầu tiên ông thông qua góc độ người thứ ba, đứng ngoài quan sát mình, quan sát những người khác, chợt phát hiện, có rất nhiều thứ thú vị, mình trước kia hoàn toàn chưa từng phát hiện.
Những người Kiếm Tôn, Tần Đế Tôn, năm đó kỳ thật đều có chỗ tiếp xúc đặc biệt với ông.
Một kiếm của Kiếm Tôn, Tần Đế Tôn về sau thường xuyên tìm thủ đoạn phiền toái... nhưng thật ra là gây chuyện, cũng là một loại tôi luyện, đáng tiếc, năm đó ông hoàn toàn không hiểu, vốn không để ý những thứ này.
Gia gia của ông, kỳ thật vẫn luôn chú ý đến ông, vẫn luôn quan tâm ông.
Từ hi vọng, đến thất vọng, lại đến bình thản... chỉ cần con bình an là tốt, không cần con làm gì cả.
Về phần nhét vào Ngân Nguyệt sau đó mặc kệ, có lẽ... chẳng qua là cảm thấy không sao cả, dù con bị giết, đợi ta quay về Ngân Nguyệt thì sẽ phục sinh con, ai giết ngươi, ta sẽ giết người đó!
Đây chính là gia gia của ông!
Trương An lộ ra dáng vẻ tươi cười, một chút cảm khái, cảm giác có chút nói không rõ.
Thì ra... mọi người cũng không phải là không quan tâm ta như trong tưởng tượng.
Nghiêng đầu nhìn về phía Lý Hạo, Trương An cười: "Thấy thế nào?"
Lý Hạo cũng cười: "Thật thú vị, thật lợi hại, thật đáng sợ!"
Đây chính là cảm ngộ của hắn.
Thời đại thú vị, nhân vật lợi hại, Nhân Vương Thương Đế đáng sợ.
"Có thu hoạch gì không?"
Trương An lại hỏi một câu, Lý Hạo đi để vẫn đạo, nhưng ông thấy có thể là bởi vì chính mình không có trải nghiệm, tiếp xúc quá nhiều với mấy vị tồn tại đỉnh cấp, e rằng Lý Hạo không có thu hoạch gì quá lớn.
Lý Hạo lại gật đầu: "Có, thu hoạch rất lớn!"
Trương An nghi hoặc.
Lý Hạo lại nói: "Đạo, tu đạo tu tâm!"
Hắn vẫn luôn cho rằng như vậy.
Đạo, phương pháp cụ thể tu đạo, hắn kỳ thật không có hứng thú, thứ hắn kỳ thật cảm thấy hứng thú hơn chính là, hành trình tu tâm từng chút một, mà lần này, chính là một lần hành trình tu tâm.
Tự mình đi một chuyến tới thời đại kia, đã trải qua thời đại kia... kể từ đó, Lý Hạo mới có thể hiểu, vì sao thời đại kia sẽ xuất hiện nhiều cường giả như vậy.
Bởi vì... Tân Võ đều đang tu tâm.
Cũng không phải là cố ý, mà là nhân tố của thời đại sáng tạo ra đám người kia, bọn họ vì dân, vì bản thân, vì thời đại, vì chủng tộc, vì tín ngưỡng, vì thủ hộ...
Cũng không phải là miễn cưỡng, mà là dung nhập thời đại kia, dung nhập một các tự nhiên.
Cho nên, bọn họ đều đang tu tâm.
Cho nên, Nhân tộc thời đại kia không cần cố ý sửa tâm, chỉ cần ngươi có thể dung nhập, chỉ cần ngươi nguyện ý đứng ra chiến đấu vì thời đại kia, kỳ thật, ngươi đã đạt được thành công lớn!
Ngân Nguyệt kỳ thật vẫn thiếu mất một số thứ khi so sánh với Tân Võ, thiếu sinh tử tồn vong thời thời khắc khắc, thiếu đi uy hiếp trí mạng đã diễn ra trăm ngàn năm, thiếu mất Võ Đạo tất tranh, đấu tranh sinh tồn và tính tranh phong.
Người Ngân Nguyệt, kỳ thật quen với cảnh được ngày nào hay ngày ấy... trong lúc Hoàng thất, Cửu Ti chấp chưởng, kỳ thật, tâm lý phản kháng cũng không tính là quá nặng.
Mà Nhân tộc thời đại Tân Võ đều đang điên cuồng tranh thủ mọi cơ hội, bởi vì lúc nào cũng có thể hủy diệt.
Trương An khẽ giật mình, tu đạo tu tâm.
Lời này, ông đã từng nghe rất nhiều lần.
Nhưng Nhân tộc Tân Võ không coi trọng điều này, Lý Hạo lại nói hắn cảm ngộ được.
Lý Hạo thấy ông nghi hoặc, lại nói: "Tiền bối khác với ta, thời đại của các ngài, người người đều đang tu tâm, các ngài thân ở trong đó nhưng thật ra là một thời đại đều đang tu tâm, đều đang thức tỉnh, mà Ngân Nguyệt ta kỳ thật chỉ là bắt đầu, vừa nảy mầm thức tỉnh... nếu so sánh, thời đại này của chúng ta càng giống với Tân Võ sơ kỳ hơn..."
Tối sơ kỳ!
Toàn dân còn chưa thức tỉnh, thời điểm chỉ vừa nảy mầm một chút ý thức, mà lúc này đây, rất cần người nào đó dẫn dắt.
Đây là lúc bắt đầu thời đại!
Mà thời kỳ của Nhân Vương được xem như thời đại chính thức tiến vào quỹ đạo, Lý Hạo tin, mấy chục năm nữa Ngân Nguyệt cũng có thể như vậy, nhưng bây giờ vẫn còn kém.
"Vậy thực lực ngươi có tiến bộ gì không?"
Trương An lại hỏi một câu.
Lý Hạo lại bật cười: "Sao lại đơn giản như vậy... chỉ là một hành trình trận tâm, cảm ngộ nhiều hơn, nhiều cảm xúc hơn, thực lực tiến bộ cũng không phải là một sớm một chiều, từ từ đến là được."
"Thế nhưng là..."
"Tiền bối, an tâm đi, chớ nóng vội!"
Lý Hạo ngẩng đầu nhìn trời, bật cười: "Thế giới bên ngoài, đích xác rất đặc sắc, ta kỳ thật vẫn muốn chạy đi ra ngoài, tiếp xúc với những người kia, chân chính trên ý nghĩa, đi gặp Chí Tôn một lần, mấy người Nhân Vương đều là có người thú vị, linh hồn của bọn họ có chút thú vị..."
Trương An giật mình, trong mắt Lý Hạo, có hướng tới, có chờ mong, nhưng lại... không có sợ hãi.
Ông rất ngạc nhiên, Lý Hạo thật sự không sợ bọn họ sao?
"Ngươi không sợ sao?"
"Vì sao phải sợ?"
Lý Hạo cười nói: "Trò chuyện một số chuyện thú vị với một đám người thú vị, làm một số chuyện thú vị, kỳ thật chính là cuộc sống, chính là trải nghiệm. Cuộc sống mỹ mãn, đang có những trải nghiệm đẹp nhất, người quen biết đều thú vị..."
Trương An đột nhiên cảm giác mình kỳ thật đã sống uổng phí rất nhiều năm như.
Ông hơi xúc động: "Kỳ thật... ta sợ tiếp xúc với một số cường giả, tiếp xúc với bọn họ, ta luôn cảm giác mình không cách nào hòa nhập vào trong đó..."
Lý Hạo gật đầu: "Đó là bởi vì tiền bối vẫn chưa phát hiện đặc trưng của chính mình, khuyết thiếu một chút tự tin... như Tần Đế Tôn, kỳ thật chính là người vi diệu, khi tiếp xúc với cường giả thì hắn chưa bao giờ khiếp đảm, hắn tự tin, hắn tin tưởng mình sớm muộn sẽ vượt qua bọn họ, trở thành một thành viên trong số họ, thậm chí vượt qua bọn họ... tâm tính như vậy mới là nguyên nhân hắn có thể trêu đùa với một đám người yêu nghiệt, làm theo có thể quật khởi."