Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 2359 - Chương 2359: Pháo Hoa Sáng Chói 2

Chương 2359: Pháo hoa sáng chói 2 Chương 2359: Pháo hoa sáng chói 2

Đại đạo Ngân Nguyệt phản cảm với lực lượng Hồng Nguyệt, cho nên trước đó mỗi lần gặp được lực lượng Hồng Nguyệt thì đều sẽ bộc phát đại đạo lôi đình, nhưng rất nhanh đều sẽ tru diệt.

Hôm nay, gã và Càn Vô Lượng hợp thể, tụ hợp lực lượng vạn dân, song đạo dung hợp.

Lý Hạo nói... có thể địch Đế Tôn!

Hồng Nhất Đường cũng cảm thấy dù Thực Cốt tái sinh, lần này, gã cảm thấy mình đều có thể tru sát tên kia!

Thế nhưng... vị Hồng Nguyệt Đế Tôn mới tới này chỉ là cách không hô hào, lực lượng Hồng Nguyệt thẩm thấu mà đến, thế mà dụ phát đại đạo chi kiếp, thậm chí trong nháy mắt tiêu hao đại lượng lực lượng đại đạo.

Cảm giác như vậy... tổn thất to lớn hơn tru sát một vị Bán Đế nhiều.

Chuyện này... ta và Càn Vô Lượng, thật xem như là Đại Đạo Chi Chủ sao?

Thật sự có thể địch nổi Đế Tôn?

Cự ngưu trước đó đã trực tiếp xuyên thấu phòng ngự, giờ phút này, vị Đế Tôn mới tới này càng đáng sợ không gì sánh được, trực tiếp khiến mình khó chịu đến cực hạn.

Trong lúc nhất thời, bên tai không ngừng vang lên một giọng nói: "Đi đi, đánh lén người kia... tru sát hắn, ngươi chính là Thế Giới Chi Chủ!"

Hỗn Độn Trường Hà của Hồng Nhất Đường thậm chí có chút biến sắc.

Giờ khắc này, gã đã nhận ra... mình gặp phiền toái rồi.

May mắn, gã biết một chút tình huống của Hồng Nguyệt, nếu không, tiếp tục như thế, gã biết mình rất khó khống chế những ý niệm này, trong nháy mắt, Hồng Nhất Đường có quyết định, gã biết mình rất khó ngăn cản!

"Càn Vô Lượng, ngươi đến chấp chưởng!"

Gã không chần chờ hay do dự chút nào, gã lo lắng... mình sẽ thật sự bị mê hoặc, đánh lén Lý Hạo.

Cho nên, dù là trước đó đã nói, gã sẽ chấp chưởng song đạo.

Nhưng giờ khắc này, Hồng Nhất Đường lựa chọn tránh lui, để Càn Vô Lượng tới.

Chỉ một cái chớp mắt, ý thức Hồng Nhất Đường biến mất, Càn Vô Lượng xuất hiện, giờ phút này cũng có chút căng thẳng, có chút kích động, có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn ta chấp chưởng vũ trụ song đạo!

Bỗng nhiên cảm giác, mình cường đại vô biên, mặc dù hắn ta cũng biết, đây là ảo giác!

Nhưng Càn Vô Lượng biết, thời khắc này, mình thật sự có chiến lực Đế Tôn, mà ý thức Hồng Nhất Đường đang biến mất, giống như mình vừa rồi, bị áp chế tiến nhập trong trường hà, giờ phút này, song đạo đều do mình chấp chưởng!

Hắn ta nhìn về phía Lý Hạo cách đó không xa!

Lý Hạo đang chống cự đạo lôi kiếp thứ sáu, đánh giết túi bụi, lúc này, chỉ cần mình đánh lén từ phía sau lưng, tách ra kết nối giữa Lý Hạo và Ngân Nguyệt, vị Đế Tôn Hồng Nguyệt kia rất có khả năng sẽ trực tiếp tru sát Lý Hạo...

Đương nhiên, ý nghĩ như vậy chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, hắn ta biết rõ, vị Đế Tôn cường đại này tới đây vì Ngân Nguyệt.

Lý Hạo, tối thiểu còn dám để hắn làm Hư Đạo Chi Chủ.

Vị này... phần lớn là nuốt mình ngay cả cặn cũng không còn!

Cách đó không xa, vị Đế Tôn kia nhìn thoáng qua, có chút ngoài ý muốn, tân đạo Ngân Nguyệt có chút cổ quái, người chấp chưởng hình như không chỉ có một người, thú vị, như vậy càng thú vị, càng có tiềm lực.

Thậm chí, gã có thể nhận ra có hai ý thức tồn tại.

"Song đạo?"

Trong lòng thì thào một tiếng, vũ trụ đại đạo, lại là hư thực song đạo, chuyện này kỳ thật đại diện cho tiềm lực của vũ trụ đại đạo, dưới tình huống bình thường, đều là đơn đạo, vũ trụ đại đạo như thế rất phổ biến.

Vũ trụ song đạo... hơn nữa, người nắm giữ thời gian kia, còn đang ngầm chiếm một cỗ thiên ý trong cự thú Hỗn Độn...

Ngân Nguyệt nho nhỏ, dựa theo tình huống trước mắt thì có khả năng sinh ra bốn vị Thế Giới Chi Chủ!

Không thể tưởng tượng nổi!

Tình huống như vậy, dù là ở trong đại thế giới cũng cực kỳ hiếm thấy.

Tân Võ xem như đặc biệt, ra đời Âm Dương Nhị Chủ, dưới tình huống bình thường, đại thế giới khác chỉ có một vị Thế Giới Chi Chủ, nhiều thì hai vị, một vị Thế Giới Chi Chủ, một vị Đại Đạo Chi Chủ.

Nhưng nơi này... thế mà có thể sinh ra bốn vị!

Ngân Nguyệt nho nhỏ, chỉ phụ thuộc Tân Võ, ở đâu ra tiềm lực như vậy?

Một lần dò xét, ngược lại là thăm dò ra không ít thứ.

Nhưng rất nhanh, vị Đế Tôn này lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Còn được!

Nếu là Đế Tôn nhất giai tới đây, thật đúng là không chiếm được chỗ tốt gì, nhị giai... như Cự Ma Thú kia cũng chết ở đây, nhưng nhìn tình huống, gã cũng đã suy đoán được một số điều.

Cự Ma Thú này là bị người nắm giữ lực lượng thời gian kia thông qua một chút thủ đoạn của Kiếm Tôn, tru sát tại nơi đây.

Gã không chần chờ nữa, đêm dài lắm mộng.

Cũng không để ý Lý Hạo, không quan tâm đến song đạo chi chủ, trong nháy mắt, gã đánh về phía cự thú, trong nháy mắt xuất hiện, gã muốn tru sát thiên ý trong đó trước, một thi thể Đế Tôn, còn rất hoàn chỉnh... cũng là bảo vật khó lường đối với gã.

Diệt trừ hậu hoạn!

Miễn cho thật sự bị đối phương chấp chưởng, ngược lại phiền phức, trở thành lợi khí đối phó mình, hơn nữa, thiên ý này nắm giữ cự thú, có lẽ sẽ thôn phệ thế giới, mang theo Ngân Nguyệt chạy trốn.

Vị Đế Tôn này nhanh chóng nghĩ thấu những thứ này.

Về phần Lý Hạo, gã không hề lo lắng.

Lôi kiếp của người này còn lâu mới kết thúc, nhìn kiếp vân thì biết, còn sớm đấy.

Có thể độ kiếp thành công hay không, đều là chuyện đáng phải lo!

...

Mà Lý Hạo vừa đánh tan đạo lôi đình thứ sáu, vẻ mặt màu tro tàn, khẽ nhíu mày.

Kết quả không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra!

Nếu người này tập kích mình, hoặc là làm gì khác thì đều là chuyện tốt, nhưng cho Hắc Báo thời gian, nắm giữ cự thú, thôn phệ Ngân Nguyệt, đến lúc đó đào tẩu cũng được, hay là gì khác, đều có cơ hội.

Nhưng đối phương, trực tiếp đối phó Hắc Báo... đây là kết quả Lý Hạo không muốn nhìn thấy nhất.

Hiển nhiên, vị này trong nháy mắt đã nhìn thấu mọi chuyện.

Một khi Hắc Báo bị tru sát, thi thể cự thú bị đoạt đi... coi như cuối cùng thật sự có thể giết Đế Tôn này, nhưng thi thể cự thú không còn, không cách nào mang theo Ngân Nguyệt, dừng lại nơi đây, cũng chỉ là một con đường chết.

Trừ phi, Lý Hạo vứt bỏ Ngân Nguyệt, một mình đào vong!

Mà giờ khắc này, Lý Hạo nhất định phải ngăn cản, hắn lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt cự thú, giết ra một kiếm muốn ngăn cản, kết quả, chỉ trong nháy mắt, một cỗ H lực lượng ồng Nguyệt hiện lên trong đầu.

"Buông binh khí xuống..."

Loại ma âm rót não kia khiến hắn có chút thất thần, đối diện, mơ hồ hiện ra một bóng người, mang ý cười trên mặt, đi tới từng bước một, hai mắt đỏ ngầu, lực lượng Hồng Nguyệt hiển hiện.

Một vị tồn tại cường đại này, giờ phút này, vô cùng bình tĩnh.

Dù Lý Hạo mạnh, đại đạo đặc biệt... nhưng cuối cùng chỉ là Bán Đế, mà không phải Đế Tôn....

Tay Lý Hạo đang cầm Thương Khung Kiếm khẽ run lên, giờ khắc này, thậm chí có chút run rẩy đến độ không cách nào xuất kiếm, đối mặt một vị Đế Tôn cường đại, hắn dường như có chút bất lực.

Sắc mặt Lý Hạo đỏ bừng!

Mạnh như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment