Lâm Hồng Ngọc cũng không biết, nhanh chóng nói với hài đồng Lý Hạo rất nhiều chuyện, đều là mấy chuyện Lý Hạo trước đó đã từng nói, nhưng hài đồng Lý Hạo không hề phản ứng, tựa như người thực vật, hoàn toàn không để ý đến.
Lần này, Lâm Hồng Ngọc cũng bất đắt dĩ, tiếp tục như thế... Lý Hạo sẽ bị mất trí nhớ trước lúc 6 tuổi.
Ngược lại là Viên Thạc, bỗng nhiên cười một tiếng, dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của mọi người, ông bỗng nhiên chui vào Hư Đạo Trường Hà.
Càn Vô Lượng kinh hãi!
Sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Sau một khắc, một tay Viên Thạc nhấc lên hài đồng Lý Hạo trần truồng, một bàn tay đập vào trên mông hắn, gầm thét một tiếng: "Còn dám làm chuyện xấu!"
"Oa..."
Tiếng khóc nỉ non vang lên, sau một khắc, hài đồng Lý Hạo bỗng nhiên mở miệng, khóc ròng ròng: "Không dám... không được đánh nữa..."
"Tiểu Hạo biết sai... không dám nữa..."
Viên Thạc hài lòng gật đầu, trong nháy mắt rút lui khỏi trường hà.
Đám người nhìn về phía ông, ai cũng ngơ ngác.
Vẻ mặt Viên Thạc bình tĩnh: "Tiểu hài tử không đánh không nên thân, không có tiểu hài tử nhà ai mà chưa từng bị đánh, này đơn giản, đánh một trận, hắn sẽ tỉnh ngộ!"
Như vậy được không?
Lâm Hồng Ngọc khẽ nhúc nhích trong lòng, thì ra là thế.
Phải đánh một trận mới được!
Mà giờ khắc này, Lý Hạo trong trường hà còn đang nhanh chóng trưởng thành, ánh mắt linh động hơn một chút, nhiều linh tính hơn trước đó nhiều, đám người đã hiểu, hẳn là đã khôi phục ký ức khi còn bé.
Thực sự là... cách đánh thức cổ quái.
Mà thực lực của Lý Hạo cũng đang nhanh chóng trưởng thành, theo từng quyển phương pháp tu luyện được bỏ vào trong, cơ hồ là trong chớp mắt, thực lực Lý Hạo đã bước vào cấp độ Nhật Nguyệt, để cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Đạo mạch cũng càng mở càng nhiều!
Sau một khắc, đến 10 tuổi, giờ phút này phải bắt đầu đánh thức ký ức lần thứ hai, lần này không cần Viên Thạc xuất thủ, Lâm Hồng Ngọc lập tức hiện, nắm lấy Lý Hạo trần truồng, đập xuống một bàn tay!
Đứa bé Lý Hạo lại mắng to một tiếng: "Nữ nhân xấu xa, ngươi đánh ta làm gì? Ta phải nói cho phụ thân ta..."
"..."
Lâm Hồng Ngọc khẽ giật mình, không đúng!
Ký ức khôi phục, không phải như vậy sao?
Viên Thạc thở dài, ai cũng chưa từng sinh hài tử sao?
Một đám người... vì sao đều ngớ ngẩn giống như nhau?
Mặc dù ta không có hài tử, nhưng ta... thật đúng đã từng chăm sóc!
Giờ khắc này, Viên Thạc lại hiển hiện, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lý Hạo, vô cùng uy nghiêm: "Bài thi được bao nhiêu điểm? Có phải lại xếp hạng đếm ngược toàn lớp hay không? Không thi tốt, đêm nay không cho phép ăn cơm!"
"..."
Bốn phía, đám người khẽ giật mình, chuyện này có thể được không?
Sau một khắc, hài đồng Lý Hạo khẽ giật mình, có chút tâm thần bất an: "Thi... thành tích thi... còn chưa có….”
"Còn dám nói láo? Ta đã hỏi lão sư của ngươi rồi!"
"Con... con không dám..."
Hài đồng Lý Hạo rõ ràng đã là tu sĩ Nhật Nguyệt, giờ phút này lại trong nháy mắt vô cùng hoảng sợ, quay người như muốn chạy trốn, nhưng lại bị Viên Thạc bắt lấy, ‘bạch’ một tiếng, lại bị đánh một bàn tay vào mông!
"Lần sau không dám nữa!"
Oa oa tiếng khóc, lại vang vọng đất trời.
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Viên Thạc... chỉ đơn giản như vậy sao?
Viên Thạc lại rời khỏi trường hà, thấy mọi người nhìn mình, vẻ mặt ông lạnh nhạt, biết cái gì, đây mới là Lý Hạo nho nhỏ, sợ hãi sâu trong nội tâm, thi cử đáng sợ cỡ nào!
Đám người cũng im lặng, mà Lý Hạo trong trường hà tiếp tục du tẩu.
Dần dần, thực lực càng ngày càng cường đại.
Bắt đầu bước vào Hợp Đạo!
Hợp Đạo nhất trọng, nhị trọng...
Tốc độ nhanh không cách nào tưởng tượng.
Lần này, Lâm Hồng Ngọc chủ động mở miệng: "Đợi chút nữa đến 16 tuổi, vẫn nên để ta đánh thức..."
Lần này, nàng cảm thấy mình đã có kinh nghiệm!
Thì ra chăm sóc hài tử chính là như vậy, có vẻ rất đơn giản.
Nàng tràn đầy tự tin, sau một khắc, đợi đến Lý Hạo bước vào 16 tuổi, nàng lập tức tiến vào trường hà, một phát bắt được Lý Hạo, vô cùng uy nghiêm: "Thi như thế nào rồi?"
Ầm!
Thiếu niên Lý Hạo đánh ra một quyền, chiến lực Hợp Đạo lục trọng, hư thực tương dung, cũng không phải để trưng cho đẹp, một quyền đánh mặt Lâm Hồng Ngọc sưng lên!
Lâm Hồng Ngọc ngơ ngác.
Sao lại như vậy?
Sau một khắc, Viên Thạc bước vào trường hà, vẻ mặt thổn thức, bỗng nhiên mở miệng: "Lý Hạo, có phải yêu sớm rồi hay không? Nói cho ta biết, nữ hài là ai, là thầm mến người ta, hay là gì khác?"
Thiếu niên Lý Hạo nao nao, có chút ngây người, hơi xấu hổ, giống như nghĩ tới điều gì đó, nhỏ giọng nói: "Đừng... đừng nói cho mẫu thân ta..."
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi...
Lâm Hồng Ngọc cũng bất đắc dĩ!
Được rồi, vẫn không hiểu!
Llão quang côn Viên Thạc này, ngược lại là hiểu rõ, không hổ là là lão sư.
Mà lúc này, Lý Hạo giống như đã bị đánh thức ký ức, thần thái trong mắt càng thêm sáng chói, mà thực lực lại tiến bộ.
Giờ phút này, tuổi tác vẫn tiếp tục tăng trưởng.
Thế nhưng không cần người khác đánh thức trí nhớ của hắn nữa.
Sau 16 tuổi... bản thân Lý Hạo hình như đã hiểu rõ được một số chuyện, trong mắt khi thì lộ ra bi thương, khi thì lộ ra phẫn nộ, khi thì có chút tuyệt vọng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người hiểu, hắn đã thức tỉnh.
Mà thực lực Lý Hạo đang tăng lên điên cuồng.
Sau đó không lâu, khí tức biến đổi, Hợp Đạo cửu trọng!
Hư thực tương dung, giờ khắc này, Lý Hạo bước vào một kỳ đỉnh phong.
"Hộc!"
Lý Hạo thở ra một hơi, hắn nhìn bốn phía, như thể đã có thể nhìn thấu trường hà, thấy được đám người tồn tại.
"Ta muốn chứng đạo!"
Lý Hạo nhìn về phía đám người, ánh mắt khôi phục dáng vẻ trước đó, thân thể lại rực rỡ hẳn lên.
Lần này, có vẻ như đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng đám người đều có chút ngưng trọng.
Ngươi chứng đạo bằng cách nào?
Vẫn chưa hiểu!
Vào thời khắc này, Lý Hạo nhìn hai ngôi sao hiện ra trên đỉnh đầu, một đen một trắng, đám người khẽ giật mình, Ngôi Sao Sinh Tử?
Mà hai ngôi sao này bắt đầu dần dần dung hợp, thống lĩnh các ngôi sao khác, trong cơ thể Lý Hạo ttrong nháy mắt hiện ra từng khỏa Ngôi Sao Chi Đạo, hắn bước một bước vào Thời Không Trường Hà nguyên bản của mình.
Hướng trên đỉnh đầu, sinh tử giao thoa.
Lý Hạo khẽ cười: "Sinh tử kỳ thật không khó... khó là ký ức hoàn mỹ khôi phục... lão sư, ngài ngược lại thật hiểu ta!"
Viên Thạc cười: "Vì sao không gọi ta?"
"Ta nghĩ rằng lão sư cũng không hiểu, dù sao... lão sư là người độc thân..."
Viên Thạc cười lạnh: "Cả đời này, ta đã từng làm mọi thứ, mấy năm trước, vì đào móc di tích cổ, lão tử đã làm viện trưởng cô nhi viện bảy năm... cái mông ngươi chỉ hất lên thôi, lão tử đã biết ngươi suy nghĩ gì! Đúng rồi, mặc quần áo đi, không thì mất mặt quá!"
Lý Hạo khẽ giật mình, có chút bật cười, sau một khắc, trên thân hiện ra một bộ áo xanh.
Mà đối diện, Lâm Hồng Ngọc thu hồi ánh mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, tất cả mọi người đang nhìn... ta nhìn một chút thì có làm sao?
Mà giờ khắc này, Lý Hạo ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía bầu trời, nở nụ cười: "Đế Tôn chính là đơn giản như vậy, chỉ là ta đi sinh tử, hẳn là sẽ có một lần lôi kiếp, lôi kiếp Hỗn Độn, nhưng sẽ không quá cường đại... đều là người quen cũ, nhìn ta phá hủy đây!"
Dứt lời, trong nháy mắt xông ra thiên địa.
Trong Hỗn Độn, quả nhiên, một nhóm mây đen không tính quá cường đại xuất hiện.
So với trước đó, chênh lệch rất lớn.
Nghiêm túc mà nói thì gần giống như cái lần đánh chết mấy người Lý Hạo, Lý Đạo Hằng, nhưng lần kia, ba người đều bị đánh chết rồi.
Kỳ thật, vẫn tương đối cường hãn.
Nhưng đối với Lý Hạo... đây coi là cái gì?
Giờ khắc này, trường kiếm lập tức hiển hiện, Lý Hạo cầm trường kiếm trong tay, sinh tử luân chuyển, trong nháy mắt bay thẳng tới Hỗn Độn, một kiếm bổ ra, Sinh Tử chi đạo xuất hiện, thống lĩnh 360 hợp nhất đạo mạch, chém xuống một kiếm, một tiếng ầm vang, mây đen bị đánh diệt một nửa!
Đám người cũng nhanh chóng đi ra, đều có chút rung động.
Mạnh như vậy?
Sau một khắc, một cỗ lực lượng cường đại hơn bộc phát ra từ trong cơ thể Lý Hạo, lại là một kiếm, sinh tử hợp nhất, mây đen giống như đã cảm nhận được uy hiếp, chấn động một cái, lập tức hóa thành tử khí, trong chớp mắt lại hóa thành sinh cơ.
Sinh tử không ngừng đan xen, mây đen giống như cũng có sinh lão bệnh tử... chuyển đổi không ngừng theo sinh tử.
Lý Hạo lại đánh xuống một kiếm, uy lực của kiếp vân giống như lần đánh chết bọn Thực Cốt cũng bị một kiếm trảm phá!
Tất cả mọi người ngơ ngác!
Làm sao lại như vậy?
Ầm!
Lôi kiếp trực tiếp tiêu tan!
Mà Lý Hạo há miệng thôn phệ, lực lượng hủy diệt trong lôi kiếp bị hắn thôn phệ hết, Lý Hạo rơi vào trên thân cự thú, trong nháy mắt ngồi xếp bằng, ngôi sao đỉnh đầu, sinh tử lơ lửng.
Giờ khắc này, khí tức đột nhiên cường đại lên.
Đen trắng giao thoa, một cỗ uy áp sinh ra từ hư không, Hắc Báo tọa hạ nắm giữ thân thể cự thú cũng rung động kịch liệt một chút, Hắc Báo thế mà cảm nhận được sức uy hiếp to lớn không gì sánh được!
"Sinh tử không bằng thời gian!"
Lý Hạo lại trong nháy mắt mở mắt, lắc đầu, có chút tiếc nuối.
Đích xác không bằng!
Sinh Tử Đế Tôn, có lẽ cường đại hơn Đế Tôn bình thường, nhưng tuyệt đối không bằng Thời Quang Đế Tôn, đáng tiếc!
Bốn phía đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lâm vào tĩnh mịch.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người muốn đánh chết hắn.
Mà Thiên Cực, giờ phút này an tĩnh đến cực hạn, không nói một lời, thầm mắng một tiếng, bản tôn lão tử tới... có thể đấu thắng hắn không?
Hẳn là... có thể chứ?
Chứng đạo Đế Tôn, đơn giản như vậy sao?
Sao ta không phát hiện!
Đương nhiên, Lý Hạo trước đó đã từng giết mấy vị Đế Tôn, chứng đạo Đế Tôn, kỳ thật cũng không khó hiểu, chỉ là... lần này dễ dàng nắm giữ Sinh Tử chi đạo như vậy, vẫn khiến Thiên Cực có chút khó chịu.
Ta chưa từng ghen ghét người, lần này... thật có chút ghen tỵ.
Nhân Vương cũng không chứng đạo Đế Tôn nhanh như vậy?
Lúc này mới trôi qua bao lâu đâu!