Đầu tiên là kiếm ý, thứ hai là bởi vì sau lưng đối phương còn có một vị Đế Tôn tam giai.
Thứ ba là bởi vì Lý Hạo tu kiếm đạo, nhưng ở đây cũng không có lực lượng đại đạo đặc thù hiện ra, dưới tình huống bình thường, tu sĩ thuộc vũ trụ đại đạo, kỳ thật có chút dư vị đại đạo, ví dụ như tu sĩ Hồng Nguyệt, chính là lực lượng Hồng Nguyệt.
Đơn giản mà nói, Lý Hạo tựa như là dã tu, không có lai lịch gì lớn, không phải tu sĩ của đại thế giới.
Đã như vậy... Tâm tình không tốt, chèn ép vài câu, ngược lại là chuyện bình thường.
Đương nhiên, quan trọng hơn là... Người này có lẽ cảm thấy chán ghét, Kiếm Đạo của Lý Hạo kỳ thật cực kỳ giống với Kiếm Tôn, sau khi xua tan lực lượng thời gian, Kiếm Đạo của hắn trên bản chất không chênh lệch với Kiếm Đạo của Kiếm Tôn là bao nhiêu.
Thế giới Vân Dương... Đế Tôn ở thế giới trung đẳng sẽ không có quá nhiều.
Thế Giới Chi Chủ đã bị xử lý, thế giới trung đẳng đại khái xong đời, vậy là chạy nạn tới đây.
Ý niệm trong lòng xuất hiện, lại nghĩ tới, lão đại của gia hỏa này đã bị Kiếm Tôn xử lý... Hiển nhiên là đối địch với Tân Võ, đương nhiên, đối địch với Tân Võ, trước mắt cũng là đối địch với mình.
Rời nhà đi ra ngoài, bằng hữu ngược lại là không có mấy ai, địch nhân ngược lại là một nắm lớn.
Tân Võ, thật sự rất thích trêu chọc đối thủ.
"Đạo hữu, vô số người tu kiếm trong thiên hạ... Cũng không thể bởi vì thế giới các ngươi bị kiếm tu hủy diệt, vì vậy phải ghi hận tất cả kiếm tu chứ?"
Lý Hạo thành khẩn nói: "Hơn nữa, là Đế Tôn, hiếp yếu sợ mạnh, cũng không phải chuyện gì tốt, Tân Võ Kiếm Tôn hủy diệt thế giới các ngươi, ngươi muốn trả thù, có thể đi tìm hắn, làm gì liên luỵ đến người vô tội? Ta cũng là Đế Tôn... Cũng chưa từng trêu chọc đạo hữu, ta tới nơi đây, cũng chỉ là cảm ngộ một hai, không còn ý gì khác! Rời nhà đi ra ngoài, giúp đỡ lẫn nhau, mới là đạo lý sinh tồn của Đế Tôn, sao cứ phải trêu chọc thị phi?"
Lời này, có lý có cứ.
Thế nhưng... Giờ phút này, hai vị Đế Tôn khác cũng quay sang nhìn Lý Hạo, ngươi vạch khuyết điểm ngay trước mặt của người ta, mặc dù nói có lý, thế nhưng... sao lại cảm thất đang nói móc người khác?
Thế giới Vân Dương bị hủy diệt, hai vị kia cũng biết một chút tình huống.
Đề cập Kiếm Tôn ở đây, còn là một vị kiếm tu nhất giai... Đây là muốn có trò hay để xem sao?
Trên người Lý Hạo có kiếm ý, cũng có tử khí, kỳ thật giống với đường lối của Tân Võ Kiếm Tôn, có vẻ chênh lệch không nhỏ, không tính một đường, giờ phút này, sao cứ phải đề cập Kiếm Tôn, trêu chọc phiền toái cho mình?
Mặc dù đều là Đế Tôn nhất giai, nhưng sau lưng đối phương còn có một vị Đế Tôn tam giai.
Dưới tình huống bình thường, tam giai, chính là cường giả đỉnh cấp.
Đến tứ giai, gần như sẽ không tới chỗ này chạy loạn.
Đế Tôn trung giai, nếu không trở thành chúa tể một phương thì sẽ giao du ở tầng địa phương cao hơn, những đại phương có đạo uẩn này không thích hợp cho bọn hắn sinh tồn.
Sắc mặt vị Đế Tôn của thế giới Vân Dương trở nên lạnh lẽo.
Hắn ta nhằm vào Lý Hạo... Kỳ thật cũng không phải cố ý gây chuyện, chẳng qua cảm thấy kiếm ý củangười này cực kỳ khiến người ta khó chịu, khiến hắn ta khó chịu, ngày đó Vân Dương bị hủy diệt, hắn ta kỳ thật cũng đang ở gần đó, chỉ là Kiếm Tôn giết chết Vân Dương Chi Chủ thì trực tiếp đánh tan thế giới, không hề quan tâm những người xung quanh.
Cho nên, hắn ta vẫn sống.
Nhưng hắn ta nhớ kỹ kiếm ý của Kiếm Tôn, thời điểm nhìn thấy Lý Hạo, bỗng nhiên chán ghét không gì sánh được, luôn cảm thấy ngửi thấy được hương vị của Kiếm Tôn.
Mặc dù người này có vẻ tử khí dạt dào, không quá giống người kia.
Hơn nữa, Tân Võ Kiếm Tôn cũng không có truyền nhân Kiếm Đạo, càng không xuất hiện đồ đệ Kiếm Đạo Đế Tôn...
Nhưng hắn ta vẫn không nhịn được cố ý kích thích vài câu.
Kết quả, người trước mắt biết rõ tình huống... Thế mà còn dám nói móc mình như vậy, đáng giận!
Mặc dù Vân Dương bị diệt, nhưng hôm nay, Vân Dương còn có một vị Đế Tôn tam giai.
Trừ một chút vực chủ, tam giai đã là tồn tại đỉnh phong ở Thiên Phương.
Hắn ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Hạo, u lãnh nói: "Bình thường, ta đương nhiên sẽ không trêu chọc thị phi, nhưng ngươi... Ta hoài nghi ngươi là thám tử từ thế giới Âm Dương!"
Lời này vừa dứt, hai vị Đế Tôn nhìn về phía Lý Hạo.
Cự Ngao khẽ giật mình, cũng nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo cũng sững sờ, ta là thám tử Tân Võ?
Nói ra thì... Cũng có thể tính là như vậy chứ?
Hắn giật mình một chút, bật cười: "Ta... thám tử của thế giới Âm Dương? Đạo hữu, ngươi đây không phải muốn gây chuyện với ta sao? Ta mới đến, cẩn thận làm người, sợ rằng có điều gì đó không ổn, sẽ gây rắc rối.... Cũng không dám nói lung tung! Thế giới Âm Dương đang khai chiến với thế giới Hồng Nguyệt đấy, đây chính là địa phương có Đế Tôn bát giai trấn giữ, ngươi nói như vậy, chẳng phải là muốn đưa ta vào chỗ chết? Ngươi và ta mới gặp mặt, sao ngươi lại ác độc như vậy?"
Lý Hạo nói xong lại nói: "Vô duyên vô cớ, ta cũng không muốn trêu chọc phiền toái, Vân Dương ngươi còn có một vị Đế Tôn tam giai, ta cũng không trêu chọc nổi... Ngươi bỗng nhiên nói ta là thám tử Âm Dương, ta thực sự... Không còn lời nào để nói!"
Mấy vị khác kỳ thật cũng không coi là thật, chẳng qua cảm thấy người mới tới này ngược lại là gan lớn.
Lúc này, còn có ý móc mỉa đối phương.
Lý Hạo lại bất đắc dĩ, lại nói: "Ta thật không muốn là kẻ địch với bất luận kẻ nào, nếu đạo hữu không chào đón ta, ta chuyển sang nơi khác là được..."
Đế Tôn Vân Dương lại âm lãnh nhìn về phía hắn: "Ta chỉ nói như vậy, ngươi vội đi là vì sợ sao? Hay là bị ta nói trúng rồi? Kiếm ý trên người ngươi... Để cho ta cảm nhận được khí tức của một tên hỗn đản! Nếu ngươi dựa vào lí lẽ biện luận thì cũng thôi đi, ngươi lại chủ động lui bước, ta lại càng hoài nghi!"
"..."
Lý Hạo bất đắc dĩ, người này thật sự là, ta đi cũng không được, không đi cũng không xong... Thật mẹ nhà hắn khó hầu hạ.
Đều đã là Đế Tôn rồi, còn ngây thơ như thế làm gì.
Vân Dương bị diệt, ta biết nguyên do.
Có mấy Đế Tôn như các ngươi... không bị diệt mới là lạ.