Lần này cũng hoàn toàn chính xác là có tâm tư đặc thù, nếu Lý Hạo tới gần di tích, thật sự có vài tình huống đặc biệt... Hoặc là xử lý Lý Hạo ngay tại chỗ, hoặc là nghĩ biện pháp lấy ít máu của Lý Hạo ngay tại quặng mỏ.
Tóm lại, Kiều gia nhất định phải xác định tác dụng của Lý Hạo.
Nếu như một điểm động tĩnh cũng không có, máu cũng không có tác dụng, vậy thì giết Lý Hạo. Không lại vừa đắc tội với người, còn bại lộ ẩn giấu nhiều năm, muốn đền bù cũng không nổi.
Tóm lại, lần này gọi Lý Hạo đi qua thì cũng đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
Ít nhất phải lấy được chút máu của Lý Hạo mới được.
Mà ở trong quặng mỏ cũng là một cách để người không chú ý nhất.
Quặng mỏ vừa sụp đổ, đá vụn nhiều, Lý Hạo chỉ là Trảm Thập, tùy tiện vài tảng đá vỡ vụn làm rách da của hắn thì cũng là việc rất thường gặp.
...
Lý Hạo cũng không chậm trễ, trực tiếp vào phòng thay quần áo khác, rất nhanh đã ra cửa phòng.
Vừa đi ra cửa, mới vừa lên xe Kiều gia.
Máy truyền tin trong tay hắn bỗng vang lên, Lý Hạo kết nối. Hàng trước, Kiều Bằng dựng lỗ tai, nghe lén xem Lý Hạo nói chuyện với ai.
"Lý Hạo!"
"Lão đại, có việc?"
Kiều Bằng hơi nhíu mày, Lưu Long?
"Hách bộ trưởng từ Bạch Nguyệt Thành tới, nói giúp chúng ta chủ trì nghi thức thành lập phân bộ ngày mai. Ngươi có rảnh thì mau chạy tới một chuyến gặp Hách bộ!"
"Hiện tại?"
"Đúng, càng nhanh càng tốt."
"Vậy..."
Lý Hạo mặt lộ chần chờ: "Lão đại, nếu không ngươi chờ tí đi, hoặc là ngươi dứt khoát lái xe tới quặng mỏ Kiều thị một chuyến, chờ ta ở cửa. Bây giờ ta đi định vị miệng mỏ mới cho khai thác mỏ Kiều thị, rất nhanh sẽ xong."
"Ngươi nháo cái gì!"
Tiếng hét phẫn nộ của Lưu Long vang lên: "Hách bộ đang chờ ngươi, ngươi ra ngoài kiếm thu nhập thêm?"
"Không phải, không phải ý này..."
Lý Hạo giải thích: "Tuần Kiểm Ti chúng ta cũng có trách nhiệm hỗ trợ xử lý vài bản án, quặng mỏ sụp đổ vốn là sự cố an toàn. Chủ yếu ta là vì đi thăm dò chút, nhìn xem Kiều thị có giấu diếm việc thương vong không. Lão đại, ta đang bận việc chính sự."
"Vô nghĩa! Nhanh trở về!"
Lý Hạo lại không bỏ, cắn răng nói: "Lão đại, chỉ một giờ... Giúp xong ta lập tức đi ngay. Đã đồng ý với người ta, giờ cũng sắp đến chỗ rồi, ta không đi thì không thích hợp! Lão đại... Ta... Ta thiếu năng lượng thần bí."
"Má nó!"
Lưu Long mắng một câu: "Con mẹ nó, nếu không phải ngươi là học sinh của Viên Thạc, ta dùng một bàn tay đập chết ngươi! Ngươi chờ đó, ta lập tức lái xe đi, ngươi giải quyết tốc độ cho ta. Lý Hạo, ngươi đọc sách đến mông đít! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là học sinh của Viên Thạc, Hách bộ tới, ngươi cũng dám như vậy... Trước kia thật sự không nhìn ra!"
"Thật vừa vặn!"
Lý Hạo vội giải thích, mà Lưu Long đã dập máy thông tin.
Lý Hạo hơi bất đắc dĩ, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, vừa nhìn về phía Kiều Bằng trước mặt, hơi nổi nóng, nói: "Ngươi nhìn đi, vì chuyện của các ngươi mà hại ta bị Lưu bộ trưởng mắng. Kiều Bằng, bất kể thế nào, nhiều nhất ta chỉ có một giờ, có thể định vị thì tốt nhất, định vị không được... cũng phải giao tiền!"
Giờ này, Kiều Bằng lại nhanh chửi mẹ!
Trong lòng của gã cũng sắp tức giận phát nổ.
Lưu Long cũng đi?
Hách Liên Xuyên tới bên này?
Lưu Long vừa đi, Lý Hạo cũng thế, vậy không phải lập tức có người chú ý bên đó?
Nếu Hách Liên Xuyên cũng chú ý... Vậy còn không phải phải cẩn thận hơn, dẫn Lý Hạo và Lưu Long đi qua, gây nên sự chú ý của những người kia, có lẽ sẽ bại lộ.
Gã lập tức nói: "Đừng, Lý tuần sát, vậy hôm nay coi như thôi, đừng để Lưu bộ trưởng đi một chuyến. Chờ lúc về có thời gian chúng ta lại hẹn."
Lưu Long đi, vậy kế hoạch lần này tan vỡ.
Sớm hoãn lại trước, đi cái gì mà đi.
Lý Hạo cau mày, nói: "Bớt nói nhảm đi, ta mới bị mắng một trận, hiện tại để cho lão đại đi công không, đây không phải là tìm mắng? Không có gì đâu, Lưu bộ trưởng rất quan tâm ta, ta vốn thiếu năng lượng thần bí, tốn một giờ kiếm lời một khối năng lượng thần bí... Lão đại cũng sẽ không để ý, mắng ngoài miệng mà thôi."
Hắn nói chuyện, nhìn lướt qua Kiều Bằng, âm thầm bật cười.
Để cho ngươi có khổ khó nói!
Thông tin của Lưu Long tới kịp thời, tự nhiên là do lúc Lý Hạo mới đi vào thay quần áo sớm đã chào hỏi qua, nếu Kiều thị khách khí như thế, nhiệt tình mời đi, vậy đi cũng không sao.
Nếu không đi, ngược lại để cho người ta hoài nghi.
Lưu Long cũng đi theo qua... Thuận tiện nhìn xem Lưu Long có thể cảm ứng được gì không, có thể dò xét chút thuộc tính cụ thể, năng lực và thực lực mạnh yếu của tam đại siêu năng.
Tính ẩn tàng của võ sư mạnh, nhưng Siêu Năng Giả, nhất là đến cấp Nhật Diệu, khoảng cách võ sư Đấu Thiên rất gần, Lưu Long hẳn sẽ có thể cảm nhận được chút ít gì đó.
Ông ấy đang phát sầu vì không hiểu rõ đối thủ lắm!
Vừa vặn có cơ hội đưa tới cửa, nếu không thì một bộ trưởng phân bộ Tuần Dạ Nhân như Lưu Long thật sự không có lý do chạy qua bên đó.
Tối hôm qua, mặc dù Viên Thạc cũng đi nhưng Viên Thạc cảm ứng được chưa hẳn nhất trí với thứ Lưu Long cảm ứng được.
Có lẽ Viên Thạc cảm thấy có thể đối phó, nhưng đó là đối với ông thôi, cũng phải nhìn xem cảm nhận của chính Lưu Long.
...
Cùng một thời gian.
Lưu Long lái xe tiến đến hướng quặng mỏ, trong lòng cũng cổ quái vô cùng.
Thật đúng là… người tốt đưa tới cửa.
Kiều gia cứ vội vã chịu chết vậy?
Thật ra ông cũng nghĩ đến việc chui vào quặng mỏ quan sát, nhưng lại lo lắng năng lực ẩn giấu của ông không mạnh bằng Viên Thạc, sẽ bị người phát hiện, vậy phiền phức lớn rồi.
Hiện tại vừa vặn, quang minh chính đại đi xem chút.
Ông lái xe tốc độ rất nhanh, y như tính cách của ông, lôi lệ phong hành.
Bọn Lý Hạo còn chưa tới, ông đã sớm chạy tới nơi.
Quặng mỏ Kiều thị, vì đổ sụp nên giờ phút này người ở tại quặng mỏ thực sự rất ít. Lưu Long chạy tới cũng không vào, chỉ đứng ở cửa ra vào quặng mỏ. Ông xuống xe, châm một điếu thuốc.
Chờ khi có người tiến lên, Lưu Long lạnh nhạt không gì sánh được, nói: "Ta là Lưu Long!"
Người đi ra biến sắc.
Sau một khắc, Lưu Long lại nói: "Lý Hạo đâu? Để hắn đi ra nhanh lên!"
Người ở lại đây bây giờ tự nhiên cũng là cao tầng của quặng mỏ, nghe lời này, vội nói: "Lưu... Lưu đội trưởng, Lý tuần sát hình như không tới đây, ngài đang tìm hắn?"
"Đúng!"
Lưu Long nhíu mày: "Không đến? Hắn đùa ta hả?"
Nói rồi, mày ông nhăn lại, mặt lạnh hơn, nhìn chằm chằm người trước mắt: "Nghe nói bên này bị lún, có người chết không?"
"Không, thật sự không có..."
Người phụ trách vừa vội vàng giải thích, vừa sợ sệt.
Không có mấy người Ngân Thành thật sự không sợ người này - lão đại đội chấp pháp... Bây giờ không phải, nhưng người bình thường cũng không rõ việc này.
Đang nói, một chiếc xe dừng lại.
Vẻ mặt Lý Hạo vui mừng: "Lão đại, sao ngươi tới nhanh hơn ta vậy?"
Kiều Bằng xuống xe theo, trong lòng rất muốn chửi mẹ.
Ngươi tới thật nhanh!
"Bớt nói nhảm!"
Lưu Long cũng nhìn thấy bọn họ, không nhìn Kiều Bằng, nhíu mày nhìn thoáng qua người tài xế kia, không quá xác định bộ dạng, lại nhìn Lý Hạo: "Nhanh lên, Hách bộ còn đang chờ!"
Nói rồi, ông chỉ tay về phía người lái xe: "Ngươi là Siêu Năng Giả?"
Ánh mắt ông sắc bén: "Ngươi ghi danh chưa?"
Người trung niên lái xe nói khẽ: "Chưa, đang chuẩn bị ngày mai đi đến Tuần Dạ Nhân đăng ký."
Kiều Bằng cũng giải thích: "Đây là bảo vệ phụ thân ta giúp ta thuê, không phải cố ý giấu diếm Tuần Dạ Nhân, trước đó chuẩn bị đăng ký..."
"Im miệng, không có phần cho ngươi nói chuyện!"
Ánh mắt Lưu Long lạnh lùng, hừ một tiếng: "Sớm đi đăng ký!"
Ông không nhiều lời, giấu diếm vài Siêu Năng Giả, thật ra tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.
Kiều Bằng biết rõ ông tới mà còn mang theo lái xe, một mặt là vì Lý Hạo ngay trên xe, không tiện thay người, một mặt cũng có chút ý dò xét, muốn nhìn xem đến cùng Tuần Dạ Nhân có mấy phần hiểu biết Kiều thị.
Nhìn từ biểu hiện của Lưu Long... Hẳn là không vấn đề gì.
Nếu không, Lưu Long nên giả câm vờ điếc mới đúng.