Vũ trụ Hỗn Độn.
Trong Hỗn Độn vô ngần, một chiếc chiến hạm đang bay nhanh trên không, tốc độ di chuyển cực nhanh.
Hai vị Tân Võ Đế Tôn tiếng xấu đầy mình tránh khỏi nguy hiểm khắp nơi, dù là đi đường vòng thì cũng tình nguyện đi xa hơn một chút, không hề muốn mạo hiểm.
Ổn định!
Toàn bộ hành trình chỉ có hai chữ, ổn định!
Còn có gì quan trọng hơn ổn định sao?
Nói cách khác, thế giới này, còn có gì quan trọng hơn giữ lại tính mạng sao?
Đây là ý nghĩ của Thiên Cực.
Thiên Cực thật sự ổn, mà Hòe Vương, mặc dù cũng ổn, nhưng người sinh ra ở tầng dưới cùng như hắn ta, xuất thân nô lệ như hắn ta, ngoài tham sống sợ chết, kỳ thật cũng rất tàn nhẫn, mang theo sự điên cuồng, như vậy mới có thể trở thành một trong số ít cường giả Đế Tôn thuộc hàng binh tướng.
Thời đại Tân Võ, địch nhân bị giết gần như không còn mấy người, mà vị này lại sống đến hôm nay, có thể thấy được năng lực ra sao.
Giờ phút này, hai người lơ lửng trên chiến hạm.
Hoàn cảnh xung quanh không có gì khác nhau, sắc mặt Hòe Vương bình tĩnh, dò xét khắp nơi một phen, có chút nhíu mày, lại không nói gì...
Ngược lại Thiên Cực đang khoanh tay, có chút khó chịu.
Cảm giác một phen, cũng khẽ nhíu mày.
Phân thân của mình, hình như đã bất động.
Bất động, chưa hẳn là chuyện tốt.
Hồi lâu, Thiên Cực mở miệng: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Hòe Vương truyền âm nói: "Cửu tử nhất sinh!"
Thiên Cực bĩu môi.
Cửu tử nhất sinh?
Ta thấy còn nghiêm trọng hơn.
Hai ta đi ra ngoài đến bây giờ đã một tháng, không hề gặp được bóng ma nào, an toàn thì an toàn, thế nhưng chứng tỏ... Nguy hiểm sắp tới.
Chuyện này rất phiền phức!
Về việc trên thân còn có tín vật Chí Tôn lưu lại... dù sao chỉ là phân thân của Chí Tôn, còn là vật Chí Tôn dùng để định vị, có tác dụng như máy định vị, còn chưa chắc chắc hoàn toàn, nhưng có thể chắc chắc một chút, hai ta, có lẽ đã trở thành con mồi.
Mồi dụ địch nhân ra.
Thật không phải chuyện tốt!
Mấu chốt là, mồi này chưa hẳn an toàn... Bởi vì trong số đám người Tân Võ, không chỉ có hai người họ đang ở bên ngoài, Chí Tôn không thể nào luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ, mồi này không chỉ có hai người chúng ta, hai ta câu được cũng đều chỉ là con tôm nhỏ.
Một khi nơi khác có thể câu được cá lớn hơn... Hai ta có lẽ sẽ gặp phiền toái.
Thiên Cực ngốc sao?
Không hề ngốc tí nào!
Hòe Vương càng không ngốc.
Hoàn toàn ngược lại, hai tên này đều lão luyện, nếu không phải như vậy, một đám điên Tân Võ, đâu còn có chỗ cho bọn họ sống yên ổn, lại không tính là có ý chí chiến đấu, lại thường xuyên như xe bị tuột xích, cũng không được xem là dòng chính.
Không khôn khéo chút thì đã sớm bị chơi xong đời!
Ý niệm trong lòng xuất hiện, Thiên Cực cũng dò xét một phen, hồi lâu mới lầu bầu nói: "Đi ngủ thôi! Gần đây không có nguy hiểm, thậm chí có người muốn ngăn cản đường, cũng sẽ bị ngăn lại... một là không động thủ, hai là... một kích chí mạng!"
Hòe Vương khẽ gật đầu.
Hắn ta cũng nghĩ như vậy.
Trước mắt, gần như không gặp được nguy hiểm gì, đối phương có lẽ sẽ luôn theo dõi chúng ta, thậm chí muốn theo sát chúng ta, tìm kiếm thế giới Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt sinh ra tại Tân Võ.
Chiếm được Ngân Nguyệt, rất có thể sẽ tìm được nhược điểm của Tân Võ, thậm chí là nhược điểm của đại đạo.
Giờ này khắc này, có lẽ đã có người đang canh chừng bọn họ.
Hai vị cường giả cũng không nói nhiều thêm.
Chỉ là đều có chút lo lắng.
Biết rõ là mồi, bọn họ cũng phải tiến lên, đừng thấy Thiên Cực kêu gào lợi hại, phụ thân mình cũng là cường giả đỉnh cấp, nhưng khi vi phạm mệnh lệnh của Chí Tôn... Chí Tôn cũng không phải là người hiền từ.
Đó là nhân vật miệng nam mô, bụng bồ dao găm đấy!
Tân Võ cung cấp nuôi dưỡng ngươi, ngươi không xuất lực, gặp được nguy hiểm là chạy, ngươi muốn tìm chết à?
Dựa theo lời Nhân Vương nói, ngươi đạt được bao nhiêu thì sẽ phải hi sinh bấy nhiêu, bình thường trời sập, người phía trên sẽ chống chịu, chỉ thời điểm cần các ngươi, ngay cả khi biết rõ chắc chắn phải chết, ngươi cũng phải chết ở tiền tuyến cho ta!
Người thối lui, chém, người tránh chiến, chém, người làm phản, chém... Không phân chia thân phận, không phân chia địa vị, chung tay đại chiến, nếu Chí Tôn chạy trốn, Nhân Vương vì Tân Võ, cũng sẽ chém!
Về phần phục sinh...
Nghịch chuyển Âm Dương, phục sinh ngược lại là có thể, nhưng mỗi một lần phục sinh đều là một lần bản nguyên của Nhân Vương bị hao tổn, sao có thể phục sinh mà không có lý do chính đáng.
Nghịch chuyển Âm Dương nhiều sẽ còn gặp phải lôi kiếp Hỗn Độn, dù Thương Đế có thể thôn phệ, nhưng lôi kiếp quá mạnh, cũng sẽ dễ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu hai người.
Hai người lui về chiến hạm, giờ phút này, Hòe Vương bỗng nhiên truyền âm nói: "Thế giới Ngân Nguyệt, có phải có một số chỗ đặc biệt hay không, Kiếm Tôn tọa trấn, Trương An cũng ở đó, ngày xưa, Viên Tôn đã từng tọa trấn Ngân Nguyệt! Đều là người thân cận của Nhân Vương, Chí Tôn..."
Không nói những chuyện khác, mấy vị này đều không tầm thường.
Hơn nữa, đệ tử đích hệ Lực Phúc Hải của gia tộc Thủy Lực, một số hậu duệ Đế Tôn đều ở đó.
Bây giờ, Ngân Nguyệt vừa ra ngoài, Tân Võ chẳng mấy chốc sẽ tìm kiếm Ngân Nguyệt.
Hòe Vương đoán, nơi đây phải chăng có chút chỗ đặc biệt.
Mà phân thân của Thiên Cực đã tọa trấn Ngân Nguyệt nhiều năm, lại có ý đồ gì khác hay không?
Thiên Cực ngược lại không hề giấu diếm, trực tiếp truyền âm: "Lão Vương ở bên đó, phục sinh Nhị Miêu!"
Hòe Vương có chút nhướng mày.
Phục sinh Nhị Miêu?
Chuyện này hắn ta cũng không quá rõ, nhưng là... Phục sinh Nhị Miêu, kỳ thật cũng không tính là gì chuyện hiếm lạ, dù là Thương Đế cũng đề từng cập Nhị Miêu mấy lần, rất là nhớ mong.
Ngày xưa, trong không gian của Chiến Thiên Đế kỳ thật không chỉ có mình Nhị Miêu.
Còn có một con mèo khác, Tam Miêu.
Nhưng Thương Đế vẫn nhớ thương Nhị Miêu nhất, ngược lại không tính quá mức nhớ thương Tam Miêu.
Hòe Vương suy nghĩ rất nhiều chuyện trong lòng: "Dựa vào tính cách phân thân của ngươi, có thể ở Ngân Nguyệt sinh tồn, Ngân Nguyệt đi ra bình chướng Hỗn Độn, mở ra Tinh Môn, chứng tỏ có lẽ đã ra đời tân Đế Tôn, tân vương giả! Ngoại giới, bất quá chỉ mới trôi qua hơn năm mươi năm... Mặc kệ thời gian trôi qua như thế nào, mặc kệ chênh lệch bao nhiêu, Ngân Nguyệt bị phong bế, hiệu quả tu luyện nhiều năm hơn nữa thì cũng chỉ tương đương hơn năm mươi năm ở ngoại giới!"
"Hơn năm mươi năm, sinh ra tân đế tân vương... Tiền bối cảm thấy, tân vương này có chỗ đặc thù gì hay không?"
Đế Tôn mà thôi, Tân Võ không thiếu.
Mấu chốt là, phải chăng tân vương này có chỗ đặc biệt, nếu không, một Đế Tôn của tiểu thế giới, tính là thứ gì?
Dù là Hòe Vương hắn ta đây cũng sẽ không hề e ngại.