Đương nhiên, đối phương chỉ là Đế Tôn đi ra từ thế giới trung đẳng, khẳng định chẳng ra sao cả, lại không có vũ trụ đại đạo tồn tại, tu luyện tất nhiên là đạo lộn xộn, nếu thật sự có thiên phú dị bẩm... Cũng sẽ không trở thành nhân vật không được các đại thế lực coi trọng.
Suy nghĩ xuất hiện, sát tâm liền khơi dậy!
Không có gì có thể chần chờ.
Địch nhân của Tân Võ, trước mắt chính là địch nhân của mình, huống chi đã giết một vị Đế Tôn... Không diệt cỏ tận gốc, phiền phức sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
"Nhị Miêu tiền bối... Có hứng thú giết Đế Tôn với ta không?"
"Meo, mèo không đánh nhau, không giết người!"
Nhị Miêu lầu bầu, không đánh nhau, không giết người, không học theo Đại Miêu.
Làm một con mèo tốt!
Lý Hạo bật cười, gật đầu: "Cũng được! Vậy không đánh nhau, không giết người, nhưng nếu ta vận dụng lực lượng thời gian, có thể sẽ gây ra một chút phiền toái, ví dụ như... lôi kiếp Hỗn Độn!"
Nơi cuối trường hà, con mèo kia bỗng nhiên nằm ngửa bụng lên trời!
Có cảm giác sống không còn gì để luyến tiếc!
Phiền quá đi!
Vì sao chỉ có người này mới có lực lượng thời gian?
Rảnh quá hay sao mà đi giết người?
Đại Miêu đi theo tên sát nhân kia, cũng mỗi ngày bắt đầu giết người, hiện tại, gia hỏa này cũng như thế, thật đáng thương.
Ta không muốn trở thành con mèo hư hỏng như Đại Miêu!
Ta muốn làm mèo tốt!
"Lại là lôi kiếp Hỗn Độn?"
Nhị Miêu như sống không còn gì luyến tiếc: "Ăn nhiều, bản miêu cũng không chịu được..."
Lý Hạo xấu hổ cười một tiếng: "Chỉ một lần thôi... Lần này kết thúc, lần sau không cần tiền bối hấp thu lôi kiếp Hỗn Độn nữa, lần này cũng không tính quá mạnh!"
"..."
Đánh rắm!
Ngươi cũng là Đế Tôn, hiện tại trêu chọc ra, tất nhiên sẽ càng cường đại.
Phiền phức!
Nhị Miêu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Vì sao ngươi giết người?"
"Năng lượng không đủ."
"Vậy tự mình tu luyện là được!"
"Không còn thời gian nữa."
Lý Hạo thở dài: "Kỳ thật, chậm trễ thêm chút thời gian, ta ngược lại thật ra không quan trọng, nhưng bên Tân Võ, năng lực gây chuyện của vị Nhân Vương kia quá mạnh, ta lại thiếu đại nhân tình... ngài nói giựt nợ thì kỳ thật cũng được, cùng lắm thì ta phản bội, không chạm mặt với Tân Võ nữa, cũng không sao cả."
"Thế nhưng là... Người sống một đời, chung quy là vẫn sống, không phải sao?"
Còn sống, có nhiều thứ, dù đã trùng sinh một lần, ngươi cũng phải nhận.
Thứ này, cũng không tính là nhân quả.
Mà là... Nợ nhân tình!
Cái thứ này là phiền toái nhất, bất kì một vị cường giả nào, cường giả chân chính muốn chút mặt mũi, đều sợ thứ này, nợ nhân tình, có đôi khi dù trả giá bằng mạng sống thì ngươi cũng phải trả!
Nếu không, sao có thể xem là võ sư giang hồ được?
Võ sư giang hồ là gốc rễ của ta!
Hoàn lại nhân tình cho Tân Võ...
Nhị Miêu có chút hiểu rõ, lầu bầu nói: "Lại là bọn Đại Miêu... Lần trước, dạy học ra tay kỳ thật chính là vì bọn Đại Miêu!"
Đúng vậy, lần trước đã như vậy.
Lần này...lại là vị này.
Tân Võ, Nhân Vương, Phương Bình, Đại Miêu...
Những người này, thật sự là chuyên gây chuyện.
Đại Miêu còn muốn cho ta cá khô nhỏ... Ta đều không cần.
Nhưng việc này có liên quan tới bọn Đại Miêu, Lý Hạo, có thể trở thành trợ lực cho bọn Đại Miêu hay không, Nhị Miêu suy tư hồi lâu... Hẳn là... Có hi vọng đúng chứ?
Người này, trong lòng, kỳ thật có chút giống dạy học.
Mà dạy học kỳ thật rất mạnh, chỉ là, cuối cùng lựa chọn kết thúc bản thân, đây cũng là nỗi đau của Nhị Miêu.
Đối với người như vậy, thế gian không còn thứ gì đáng giá để lưu luyến, người như thế, có lẽ sẽ đi theo hướng cực đoan.
Nếu ta không sợ sinh tử, vậy còn sợ tử vong sao?
Trên thế giới này, mọi chuyện thú vị, ta đều đã trải nghiệm, còn có thứ gì đáng để ở lại?
Trong lòng hiển hiện ý nghĩ như vậy, Nhị Miêu đáp lại: "Chỉ một lần thôi đó! Lần sau... Không được tìm bản miêu!"
Lý Hạo cười nói: "Được, chỉ có một lần!"
"Chắc chắn, không cho phép thay đổi!"
"Chắc chắn!"
Lý Hạo gật đầu, Nhị Miêu kỳ thật đã trợ giúp hắn không ít, tuy nói có liên quan tới thời gian, nhưng Nhị Miêu đã mấy lần giúp hắn đỡ lôi kiếp, nếu không, hắn cũng không dễ ứng đối như vậy.
Đã có quyết định, Lý Hạo thoát khỏi việc tu luyện, chỉ là tu luyện ngắn ngủi thôi, vậy mà năm ngày đã trôi qua từ khi Không Tịch rời đi.
Quả nhiên, Đế Tôn tu luyện, thật sự không phân chia năm tháng.
Chỉ là xây dựng 50 cây cầu nối, thế mà đã trôi qua 5 ngày.
Đây chính là năm ngày trong vũ trụ Hỗn Độn, nếu đổi lại khi Ngân Nguyệt chưa mở Tinh Môn thì sẽ trôi qua cả mấy thập niên.
Đương nhiên, thời gian không phải tính như vậy.
"Giết vị này, tấn cấp nhị giai, ta nên về Ngân Nguyệt một chuyến!"
Không biết bên Hắc Báo bây giờ như thế nào rồi.
Hẳn là không có việc gì, Ngôi Sao Sinh Tử của Lâm Hồng Ngọc còn ở phía bên mình, nếu thật sự có việc, mình kỳ thật cũng có thể biết được một chút.
Bây giờ, cũng không ít người đều đang tìm kiếm bọn họ.
Mấu chốt là, Ngân Nguyệt biến mất, đối phương khả năng biết là bởi vì Hỗn Độn Thú, cho nên, Hỗn Độn Thú sẽ trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, hình thể Hắc Báo quá lớn, mặc dù ở trong Hỗn Độn không tính là gì, chỉ khi nào bị người phát hiện... vậy không có quá nhiều cơ hội trốn.
Đế Tôn nhị giai, có thể không tính là gì.
Hắc Báo cũng không phải là chính mình.
Đương nhiên, cũng tương xứng với một vị Thế Giới Chi Chủ.
Các loại suy nghĩ hiện ra.
Lý Hạo đi ra Hỏa Hành sơn, ở cửa vào núi, Cự Ngao vội vàng đứng dậy, trên thực tế cũng không dám trầm mê tu luyện, mặc dù như thế, sau năm ngày, khí tức Cự Ngao hình như có một chút thay đổi.
Lý Hạo cũng không cho hắn chỗ tốt gì, nhưng Cự Ngao cảm thấy mình đã thu hoạch vô cùng to lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến việc liệu mình có thể đạt được vị trí Đế Tôn.
Giờ phút này, hắn ta càng thêm cung kính: "Đại nhân, trong quan đã có mệnh lệnh được đưa ra, đại nhân bây giờ chính là vị cường giả Đế Tôn thứ 17 ở Hồi Long quan! Hồi Long quan bây giờ, trừ đại nhân còn có 16 vị Đế Tôn, trong đó có quan chủ lục giai, Thanh Long Đế tôn ngũ giai, Không Tịch Đế Tôn, Không Hoàn Đế Tôn tứ giai, 12 vị còn lại, trong đó Đế Tôn tam giai có ba vị, Đế Tôn nhị giai có 6 vị, Đế Tôn nhất giai có ba vị..."
16 vị Đế Tôn!
Loại thế lực này không tính yếu.
So với thế giới trung đẳng bình thường còn cường đại hơn nhiều.
Đương nhiên sẽ không bằng đại thế giới.