Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 2484 - Chương 2484: Thuấn Sát 6

Chương 2484: Thuấn sát 6 Chương 2484: Thuấn sát 6

Tốn Hạn khôi phục sắc mặt bình tĩnh.

Giờ phút này, hắn ta nhìn về phía Lý Hạo ở bên cạnh.

Bên kia, Lý Hạo còn đang đắm chìm trong ô vuông đại đạo, mà khoảng cách đến 1000 ô cũng không xa.

Trên thực tế Lý Hạo đã quên mất vấn đề này.

Mà Tốn Hạn lại có tâm tư.

Nếu như ta không có hội hỏi…Vậy để Hạo Nguyệt Đế Tôn hỏi giúp ta?

Về phần không giúp. . .Đến lúc này hắn ta đã xác định đối phương là Đế Tôn tam giai!

Còn có. . . Hắn lại nghĩ tới cái gì: "Tiền bối, nơi đây có cấm động thủ không?”

"Động thủ?"

"Đúng, người thông qua ra tay đánh nhau!”

"Không cấm."

Hư ảnh bình tĩnh nói: "Nơi này là để các cường giả đến ngộ đạo luận đạo, nếu dùng võ để hội đạo thì cũng bình thường.”

Hư ảnh biết ý của người nọ.

Chỉ là đại đạo của ngươi bị thương không nhẹ, trước đó ở cửa ải thứ nhất cũng đã thụ thương, bây giờ lại mạnh mẽ đi cảm ngộ đạo của Đế Tôn bát giai, cho nên nói thực lực hiện tại của ngươi thậm chí không đến ngũ giai, nhiều nhất chỉ đến mức tứ giai.

Mà tên kia là Đế Tôn tam giai đỉnh phong…nói thật thì khẳng định là có chênh lệch.

Nhưng trong mắt Hư ảnh, Tốn Hạn này bởi vì đại đạo bị thương, nhược điểm rất nhiều, rất dễ bị người nhắm vào, một khi giao thủ với Lý Hạo, thì chuyyeenj thắng bại còn rất khó đoán.

Tam giai đến tứ giai, xem như là một kỳ lột xác.

Chênh lệch giữa Đế Tôn cũng tương đối lớn.

Nhưng Sinh Tử Đế Tam tam giai đỉnh phong thì rất khó nói những thứ này.

Tốn Hạn không có hỏi lại, chỉ là trầm mặc mà nhìn về phía Lý Hạo.

Hắn ta biết giờ phút này chính mình cưỡng ép tấn cấp, hi vọng không lớn.

Nhất định tồn tại một vài vấn đề!

Có thể hư ảnh không nói, hắn ta lại không dễ phán đoán thực lực của đối phương, đã như vậy. . . Chỉ có thể khai đao với Hạo Nguyệt này.

Lý Hạo cũng sắp đi tới 1000 ô.

. . .

Lúc này Lý Hạo đã xây dựng xong 330 đạo cầu nối sinh tử, khoảng cách đến viên mãn còn kém một chút.

Tuy nhiên Sinh Tử Trường Hà đã cường đại hơn rất nhiều.

Tinh thần trên bầu trời cũng vô cùng sáng chói.

Tinh khí thần cả người Lý Hạo đều tăng lên rất lớn, lúc này trong mắt chỉ có mừng rỡ.

Thu hoạch quá lớn!

Không phải hiện tại, mà là tương lai.

Đối với vạn đạo cảm ngộ, tương lai đi tới Âm Dương chi đạo, hoặc là đại đạo khác, cường đại như thế nào, bổ sung như thế nào, hắn đều có một phần cảm ngộ, cho nên nói thu hoạch lần này, mấu chốt không phải ở hiện tại, hay là ở tương lai, mà là ở chỗ cơ sở!

Đến hiện tại hắn đã đi vào ô thứ 1000, ngay sau đó Lý Hạo liền lộ ra vẻ vui mừng!

Âm Dương!

Không, không phải Âm Dương, mà là Chí Dương chi đạo!

Ta gặp được rồi!

Hắn mừng rỡ như điên, đi tới bây giờ, ta mới gặp được Âm Dương, cho dù không phải hoàn chỉnh, nhưng gặp được một đạo bên trong song đạo Âm Dương, thì đối với Lý Hạo đã là chuyện đáng mừng.

Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần mình tiếp tục đi tới đích. . . Rất nhanh, liền có thể tìm tới Chí Âm chi đạo.

Lần này, Sinh Tử Trường Hà của Lý Hạo có một chút dao động.

Hắn bắt đầu nghiêm túc cảm ngộ, nghiêm túc tìm hiểu, thậm chí bắt đầu đi thử hình thành ngôi sao Chí Dương ở Trường Hà Chi Không, mà trước đó, các đại đạo khác cho dù cường đại, hắn cũng không có thử hình thành các ngôi sao đại đạo.

Trong giai đoạn này phát triển quá nhiều ngôi sao đại đạo thì cũng không phải là chuyện gì tốt.

Hư ảnh trên không cũng bắt đầu hiểu ra: “Âm Dương. . . Trước Sinh Tử, lại Âm Dương sao?"

"Dã tâm thật lớn, lại rất quyết đoán!”

Sinh Tử cũng tốt, Âm Dương cũng tốt, đều là chí cao đại đạo.

Người này thế mà lấy Sinh Tử đặt nền móng, Âm Dương làm hạch, tiếp đó, chẳng lẽ còn muốn cảm ngộ Vũ Trụ Hỗn Độn?

Chà chà!

Thật đúng là tiểu gia hỏa dã tâm bừng bừng!

Không biết qua bao lâu, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Sinh Tử Trường Hà trên không hiện ra một ngôi sao không quá lớn, nó vô cùng chói mắt, hào quang vô hạn, dương cương chi khí mãnh liệt, tràn lan trường hà, tràn ngập hư không, khiến cho khí tức hắc ám mãnh liệt bên trong sông bị tan rã một bộ phận.

Lý Hạo mừng rỡ như điên, hắn bước ra khỏi ô vương, lại theo bản năng muốn đi đến ô vuông tiếp theo.

Nhưng tới đây hắn liền nghe âm thanh của hư ảnh: “Ngươi đã đi xong 1000 ô!”

Nhanh như vậy?

Lý Hạo khẽ giật mình, nhanh như vậy liền 1000 sao?

"Không nóng nảy, ta chờ một chút. . ."

Lúc này Lý Hạo cũng không còn hứng thú đi cảm ngộ lĩnh vực, thiên địa, bởi vì những thứ này không phải là then chốt, ta sớm muốn gì cũng sẽ biết, cho nên hiện tại tiếp tục cảm ngộ đạo kỳ mới là việc ưu tiên nhất.

"Hạo Nguyệt Đế Tôn!"

Tốn Hạn bỗng nhiên mở miệng, nói: “Nếu ngươi đã không vội, vậy chi bằng giúp ta hỏi một vấn đề?”

Lý Hạo khẽ giật mình, nhìn về phía hắn.

Giúp ngươi?

Dựa vào cái gì?

Ngươi là cảm thấy ta ngốc, hay là như thế nào?

"Hạo Nguyệt đạo hữu, khoảng cách ta đến lục giai chỉ còn một bước!”

Tốn Hạn thành khẩn nói: "Chỉ là hiện tại, giống như gặp phải một cửa ải, gặp một chút nan đề, chỉ cần đạo hữu giúp ta hỏi rõ ràng, để tiền bối chỉ điểm một hai, sau khi ta tiến vào lục giai tất nhiên sẽ hồi báo đạo hữu gấp trăm lần!"

Hắn ta vẫn một mặt thành khẩn: "Sau khi rời khỏi đây, đạo hữu muốn đại đạo kết tinh cũng được, thậm chí là tiểu thế giới, ta đều sẽ giúp đạo hữu tìm kiếm!"

Lý Hạo lắc đầu: "Những cái kia ta không cần."

"Đạo hữu. . ."

"Ta muốn tiếp tục lĩnh hội đạo kỳ, Tốn Hạn đạo hữu, ngươi tự mình giải quyết là được, không được thì đi thêm một ngàn ô!"

Tốn Hạn thay đổi sắc mặt, có chút âm lãnh, nói: "Hạo Nguyệt đạo hữu, ta rất thành khẩn, cũng rất có thành ý! Mặt khác. . . Ngươi có lẽ không biết, nơi đây không cấm đấu pháp!"

Lý Hạo nhìn về phía hư ảnh, hư ảnh gật đầu: "Không cấm, nơi đây là luận đạo chi địa, dùng võ kết bạn, ta cũng rất hoan nghênh!”

Lý Hạo hít một hơi, nói: "Ta muốn ngộ đạo!"

Càng không muốn chậm trễ thời gian!

Ta phải nhanh chóng ra ngoài để tham dự hoạt động săn giết Thiên Cực.

Tốn Hạn cười: "Hạo Nguyệt, giúp ta hỏi một vấn đề, ngươi có thể tiếp tục ngộ đạo, không phải người nói không vội sao? Vậy ngươi đi đến 2000 ô, sau đó lại hỏi vấn đề của ngươi, đợi đến khi ta tiến vào lục giai thì cũng sẽ tiếp tục đi đến 2000 ô, cơ hỏi hỏi sẽ để lại cho ngươi…như vậy cũng coi như đã hoàn trả lại, đến lúc rời khỏi đây, lời hứa của ta vẫn có hiệu lực, ngươi cảm thấy thế nào?”

Dưa hái xanh không ngọt.

Quan trọng là nếu thật sự giết gia hỏa này, mà hắn vẫn sống chết không hỏi…vậy thì càng phiền phức hơn?

Lý Hạo lại là lắc đầu: "Vậy không được, của ta chính là của ta, ta không đồng ý chẳng lẽ ngươi muốn ép buộc sao? Lại nói, Tốn Hạn đạo hữu, ngươi bây giờ thương thế không nhẹ, cho nên ta khuyên ngươi trước cứ tu luyện một đoạn thời gian, đợi khôi phục thương thế, nếu không…ngươi bây giờ chỉ sợ có thực lực tứ giai là hết cỡ!”

Sắc mặt Tốn Hạn có chút âm lãnh: "Tứ giai cùng tam giai cũng là một khoảng cách rất lớn! Hạo Nguyệt đạo hữu, có lẽ ngươi chưa từng giao thủ với Đế Tôn trung giai, mà trung giai lại không phải thứ sơ giai có thể so sánh được!”

Lý Hạo có chút đau đầu.

Đầu năm nay. . . Có người luôn yêu thích muốn chết.

Nếu ngươi là ngũ giai thì phách lối một chút còn được, nhưng hiện tại bất quá chỉ là tứ giai mà thôi!

Ngươi kiêu ngạo cái gì?

Tứ giai, ta cũng không phải chưa từng giết!

Mượn lực nơi đây…quá phiền phức, dù sao ta cũng không dám mượn lực lượng của Đế Tôn bát giai.

Chỉ là, đứa cháu trai này, vết thương đại đạo rất nghiêm trọng.

Nếu như tiếp tục kéo dào, thậm chỉ sẽ xuất hiện đại đạo sụp đổ.

Không sợ chết sao?

Ta là Thời Quang Đế Tôn!

Cũng không phải Sinh Tử Đế Tôn đơn giản!

Tuy nhiên, liếc mắt nhìn về phía hư ảnh kia… Vấn đề là ngươi có muốn để lộ một chút gì đó trước mặt vị này?

Vị này cũng chưa hẳn là người tốt.

Lý Hạo có chút xoắn xuýt.

Hiện tại hắn có hai lựa chọn. . .Cho dù chọn như thế nào thì đều sẽ bại lộ thời gian.

Đương nhiên, nếu thật sự đấu một trận với đối phương... Hắn kéo dài xuống thì chưa chắc sẽ thua, tốt xấu gì cũng là Sinh Tử Đế Tôn, thế nhưng như vậy cũng quá lãng phí thời gian, kéo đến đại đạo của tên này sụp đổ...tám ngày mười ngày, ngươi có thể làm được sao?

Khi đó, người ta đều đi săn giết Thiên Cực!

Hư ảnh cảm thấy nếu Lý Hạo kéo dài thời gian thì sẽ có cơ hội.

Mà Lý Hạo, căn bản không muốn trì hoãn.

Hắn muốn ngộ đạo!

Mười ngày tám ngày, có lẽ đủ để mình đi hết 2000 ô.

Cơ hội khó được!

Bây giờ vì một tên Tôn Hạn có đáng giá để ta lãng phí cơ duyên này?

Lý Hạo đau đầu không gì sánh được, nhưng một giây liền có quyết định.

Bại lộ. . . bại lộ cũng được.

Về phần mượn lực, dĩ nhiên là không.

Nhưng thời gian, các ngươi cũng không hiểu.

Bình Luận (0)
Comment