Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 2499 - Chương 2499: Quy Tắc 1

Chương 2499: Quy tắc 1 Chương 2499: Quy tắc 1

Vũ trụ Hỗn Độn.

Một đoàn người du tẩu Hỗn Độn, thời gian trôi qua rất nhanh, trên đường đi, phần lớn thời gian đều là đi đường trong yên lặng, mọi người cũng không nói chuyện quá nhiều.

Đối với Đế Tôn, Hỗn Độn chính là như vậy, tịch mịch, tĩnh mịch, không thú vị.

Các thế giới mới là nơi bọn họ có thể thư giãn một tí, thoải mái một chút.

Lựa chọn du tẩu Hỗn Độn chính là vì tìm kiếm các cơ hội, kỳ thật không có Đế Tôn nào lại từ bỏ việc tiến bộ trên con đường tu đạo, nếu không, Đế Tôn hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá, hưởng thụ cả đời ở một tiểu thế giới.

Ban đầu, kỳ thật Lý Hạo rất tràn ngập ác ý đối với du hiệp Hỗn Độn.

Huống chi, đám người này lại còn săn giết cường giả Tân Võ.

Nhưng trong quá trình thực hiện, Lý Hạo phát hiện... Chỉ có thể nói lập trường khác biệt, những du hiệp Hỗn Độn này, những Đế Tôn này, kỳ thật cũng là vì muốn trở thành một thành viên trên con đường tu đạo.

Bọn họ không được từ bỏ, không được lựa chọn nằm ngửa, không được lựa chọn dưỡng lão ở tiểu thế giới...

Bọn họ phải du tẩu trong Hỗn Độn khô khan, bắt lấy mỗi cơ hội khiến mình mạnh lên.

Săn giết cường giả Tân Võ, nguy hiểm không gì sánh được, Đế Tôn lại nguyện mạo hiểm... Không phải là vì chút tài nguyên như vậy sao?

Không ai có thể phủ định cố gắng của bọn họ!

Chỉ có thể nói, song phương đứng ở góc độ khác nhau, lập trường suy nghĩ khác biệt, nếu Lý Hạo không quen biết cường giả Tân Võ thì cũng không có nhiều cơ duyên như vậy, khuyết thiếu tài nguyên tu luyện, giờ phút này, hắn sẽ trở thành một thành viên trong số du hiệp sao?

Sẽ vì đại thế giới một phương treo giải thưởng, mạo hiểm săn giết đối thủ sao?

Có lẽ... là vậy.

Bởi vì, đây chính là sinh tồn, đây chính là con đường cầu đạo.

Giết chóc không phải là mục đích từ đầu đến cuối.

Những Đế Tôn này, kỳ thật cũng không phải vì muốn giết người mà giết chóc, mà là vì tài nguyên, vì khiến bản thân mạnh lên.

Đương nhiên, nếu đám người này đã lựa chọn con đường này, vậy thì chết chưa hết tội.

Vì tài nguyên của mình săn giết người khác... Chưa nói tới đại nghĩa gì đó, điều này đã không được coi là anh hùng, chỉ có thể coi là cầu tồn, cầu sinh, cầu đạo, săn giết người khác để thu hoạch được tài nguyên không có nghĩa là chuyện đúng đắn.

Chết sống có số!

Hành động chung với những tán tu này, hình như Lý Hạo đã hiểu rõ một số thứ, nhìn thấu bản chất Hỗn Độn, hoặc là bản chất của con đường tu luyện... Đẫm máu, tất cả mọi người không muốn thừa nhận, nhưng lại là bản chất của sự thật đang tồn tại.

Cả quyển chỉ có một chữ —— mạnh được yếu thua.

Nói thẳng hơn thì là người ăn người!

Tất cả mọi người kỳ thật đều như nhau.

Thế giới lớn đang sát nhập, thôn tính thế giới nhỏ, Đế Tôn bát giai muốn đánh giết Đế Tôn thất giai, Đế Tôn thất giai muốn diệt sát Đế Tôn lục giai, Đế Tôn lục giai cũng đang nghĩ biện pháp tiến vào thất giai, trở thành bá chủ, chiếm đoạt thế lực khác.

Thế giới Hỗn Độn, mặc dù cách nhau rất xa, nhưng giữa tranh đấu lẫn nhau, ngoài sáng cũng tốt, trong tối cũng được, đều đang tiếp tục diễn ra.

Chưa bao giờ chấm dứt!

Chuyện này... Là giang hồ.

Nơi có người thì sẽ có có giang hồ, nơi nào có sinh linh thì nơi đó có giang hồ.

Ngân Nguyệt là giang hồ nhỏ, Hỗn Độn là giang hồ lớn.

Những Đế Tôn này có gì khác võ sư không?

Không có.

Đến trình độ này vẫn chạy không khỏi danh lợi... Đương nhiên, đối với bọn họ, danh lợi lại không giống với lúc trước, có lẽ là thực lực mạnh hơn, có quyền nói chuyện cao hơn, nhiều tài nguyên hơn, tóm lại, vẫn là như thế.

Dù đã đến cấp độ Đế Tôn thì vẫn như thế, chạy không thoát những thứ này.

Hoàn toàn khác với sự tự do tự tại như trong tưởng tượng.

Mỗi người đều đang giãy dụa....

Chính là thế.

Giờ khắc này, trong quá trình nói chuyện trên trời dưới đất với Mô, Lý Hạo đã hỏi một vấn đề có chút ngu xuẩn.

"Mô, Hỗn Độn sẽ không thể hòa bình được sao?"

Vấn đề này khiến Mô có chút giật mình.

Nàng ta nhìn thoáng qua Lý Hạo, đột nhiên cảm giác... người trước mắt này thật ngây thơ.

Vì còn quá trẻ sao?

Hòa bình?

Nàng ta suy tư hồi lâu, cân nhắc một phen rồi mới trả lời một câu: "Chúng ta nói thì không tính! Ngay cả cuộc chiến giữa Hồng Nguyệt vực và Tân Võ, Hồng Nguyệt quét sạch tứ phương, toàn bộ Hồng Nguyệt vực đều bị kéo vào, đại thế giới đều đang bị hủy diệt, trong tiểu thế giới cũng là như vậy, Đế Tôn ở đây cũng chỉ là pháo hôi."

"Những người yếu như chúng ta muốn có hòa bình... Thế nhưng, ai cho chúng ta cơ hội?"

Nàng ta có chút tự giễu: "Hạo Nguyệt, ngươi quá trẻ tuổi! Tại sao những du tẩu như chúng ta lại du tẩu Hỗn Độn? Còn không phải bởi vì... Không có thực lực sao? Chúng ta có lẽ là tiểu thế giới chi chủ, có lẽ là Đế Tôn ở trung thế giới... Mặc kệ là cái gì, một khi đại thế giới khai chiến, chúng ta chính là pháo hôi! Mỗi lần Đế Tôn cao giai nổi giận, thế giới của chúng ta sẽ bị hủy diệt! Chúng ta vô lực phản kháng, không cách nào phản kháng... Chỉ có thể bị động tiếp nhận mọi chuyện!"

Nàng ta nhìn về phía Lý Hạo: "Rất nhiều người trong chúng ta kỳ thật không muốn như vậy, cũng không muốn du tẩu ở trong hư vô Hỗn Độn, trong Hỗn Độn khô khan này... Chúng ta là Đế Tôn cơ mà!"

Nàng ta có chút kiêu ngạo, lại có chút tự ti, cảm xúc phức tạp khiến người khác khó có thể lý giải được, nàng ta có chút tự giễu bật cười một tiếng: "Thế nhưng Đế Tôn thì sao chứ? Nói tới Hồng Nguyệt vực, một số đại thế giới đều đã bị hủy diệt, Đế Tôn chết như mưa... Ngươi nói đại thế giới Chí Ám và đại thế giới Cực Lạc có lỗi gì không?"

Lý Hạo im lặng.

Mô lại nói: "Kỳ thật mọi người cũng hiểu, Tân Võ đang diệt trừ một số trợ lực cho thế giới Hồng Nguyệt, Cực Lạc cũng được, Chí Ám cũng tốt, đều có chút liên quan tới Hồng Nguyệt... nếu Hồng Nguyệt không xâm lược Tân Võ thì cũng sẽ không xảy ra cục diện như vậy, nguồn gốc là vì lỗi của Hồng Nguyệt sao?"

Tân Võ diệt vài phương thế giới, mà nguyên nhân là vì chống lại Hồng Nguyệt.

Cho nên, Hồng Nguyệt đã sai sao?

Lý Hạo thầm nghĩ, đúng vậy, không phải là Hồng Nguyệt sai sao?

Nhưng Mô lại nói: "Có lẽ có người sẽ cho là như vậy... Thế nhưng gần Hồng Nguyệt vực chính là Thiên Phương vực, bên Thiên Phương vực còn có đại thế giới Quang Minh, đại thế giới Vân Tiêu, nơi nào cũng có dã tâm bừng bừng, mưu toan trở thành đại thế giới cửu giai, Hồng Nguyệt không xâm lược, một khi hai phe thế giới này quyết định thắng bại, tất nhiên sẽ chủ động xâm lược Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt kỳ thật cũng là vì tự vệ."

Bình Luận (0)
Comment