Mộc Sâm có vô số suy nghĩ trong lòng. Một lát sau, sắp đến Tuần Kiểm Ti, ông bỗng nói: "Tam Dương kia... Lần sau có thể xuất hiện lại không?"
"Sẽ không."
Chết!
Mộc Sâm kinh hãi trong lòng, chết thật. Mặc dù có suy đoán nhưng khi nghe được đối phương thật sự đã chết rồi, ông lại cực kỳ chấn động.
Tam Dương thứ hai!
Viên Thạc, đáng sợ, thật là đáng sợ.
Lý Hạo nói bổ sung: "Cứ nói với bên ngoài là đối phương đã chạy trốn!"
"Ta hiểu rồi!"
Mộc Sâm gật đầu, mặc dù truyền ra ngoài thì thanh danh Viên Thạc càng lớn, thậm chí có thể được thành người vinh dự thứ nhất tại Ngân Nguyệt Hành Tỉnh, nhưng thanh danh càng lớn càng nguy hiểm, bây giờ nói đối phương chạy trốn... Điều kiện tiên quyết là ba tổ chức lớn sẽ không lộ ra chuyện bọn chúng có một Tam Dương bỏ mạng.
Tam Dương vô danh?
Nếu không việc này khẳng định không gạt được.
Không biết cường giả Tam Dương chết rồi, vậy sẽ không ai biết.
Đang khi nói chuyện, xe ngừng lại.
Bây giờ, toàn bộ Tuần Kiểm Ti an tĩnh dọa người.
Một luồng khí tức bay lên, Hách Liên Xuyên cũng không rời đi mà một mực tọa trấn tại đây. Toàn bộ lực lượng siêu năng của Ngân Thành, đêm nay đều tập trung ở bên này, gần trăm người.
Bọn Lưu Long không có mặt, Mộc Sâm đi, hắn cũng đi… thì ai biết sẽ phát sinh việc đại sự gì.
Cho nên dù trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Chủ yếu cũng là vì Viên Thạc bên kia không truyền đến tín hiệu cầu viện, có lẽ Viên Thạc có thể ứng đối.
Chờ cảm ứng được Mộc Sâm và Lý Hạo lái xe trở về, Hách Liên Xuyên hơi nhẹ nhàng thở ra, hai người bộ pháp đều rất kiên định, hiển nhiên vấn đề không lớn.
Tam Dương đâu?
Còn là Tam Dương hệ Hỏa !
Lúc này, Hách Liên Xuyên đang phán đoán, Tam Dương của ai tới đây?
Mỗi nhà đều có vài Tam Dương, dù không bại lộ thực lực nhưng ít nhiều cũng biết một vài, Tam Dương hệ Hỏa... Hình như Hồng Nguyệt có, nhưng bây giờ Hồng Nguyệt chủ yếu tập trung lực lượng ở Trung Bộ, phái một Tam Dương tới đây giết Viên Thạc?
Điên rồi hả?
Nói thế nào Viên Thạc cũng đã từng giết Tam Dương, mà bản thân hắn còn ở đây, thật ra có rất nhiều chuyện nói không thông.
Hắn đang suy nghĩ thì hai người vào cửa.
Trong đại sảnh, những người khác cấp tốc nhìn về hướng bọn họ.
Bây giờ Mộc Sâm cầm theo một thanh đại đao trong tay, rất đằng đằng sát khí, mang theo chút nặng nề và phẫn nộ: "Hách bộ, có người tập kích Viên giáo sư, phát sinh đại chiến trên đường phố. Lúc này đối phương thoát khỏi hiện trường, Viên giáo sư đuổi theo..."
Hách Liên Xuyên trầm giọng nói: "Hắn không sao chứ?"
"Không rõ ràng."
Mộc Sâm đi thẳng tới phía trước, giống như muốn báo cáo với Hách Liên Xuyên.
Mà Hách Liên Xuyên lại khẽ nhíu mày, nhìn ông một cái.
Mặc dù Mộc Sâm là võ sư, bình thường rất khó xem thấu ông, nhưng bây giờ, khi Mộc Sâm tới gần hắn, hắn cảm nhận được nội kình của gia hỏa này ở vào một trạng thái bừng bừng phấn chấn.
Làm phản?
Mộc Sâm làm phản rồi, muốn tập kích ta?
Sao có thể!
Không nói có thể hay không, coi như thế thì gần như vậy, một Phá Bách như ông làm sao cũng không thể giết chết hắn.
Hách Liên Xuyên bất động thanh sắc, trong lòng thầm mắng một tiếng, rốt cuộc tình huống ở Ngân Thành là thế nào?
Phân bộ của Tuần Dạ Nhân không nghe lời, ngay cả ti trưởng của Tuần Kiểm Ti cũng cổ quái vô cùng.
Đang suy nghĩ, ánh mắt hắn khẽ động.
Dư quang liếc nhìn một người, một người đàn ông trung niên nhìn trung thực, bây lại là có vẻ hơi lo lắng, chính là người lái xe của Kiều thị kia.
"Mộc Sâm muốn giết hắn?"
"Vì sao?"
Ý nghĩ như vậy lóe lên một cái rồi biến mất, hắn thậm chí muốn ra tay ngăn cản...
Ngay tại lúc này, trước mặt hắn hiện ra thêm một người, Lý Hạo mở miệng: "Hách bộ, lão sư ta nói..."
Lão sư nói cái gì, Hách Liên Xuyên không nghe thấy, trên thực tế Lý Hạo căn bản không nói.
Mà tại giờ khắc này, sát ý trong mắt Mộc Sâm lóe lên, cầm trường đao trong tay, chém một đao về phía lái xe kia!
Cùng lúc đó, trong miệng cũng truyền ra tiếng quát lôi đình: "Kiều thị cấu kết đạo tặc, tập sát Viên giáo sư, đáng chém! Ai dám loạn động, coi là đồng đảng!"
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, cho đến giờ phút này, cường giả Nguyệt Doanh mới phản ứng được, Mộc Sâm đánh lén gã.
Gã cấp tốc xuất thủ ngăn cản, bộc phát ra sức mạnh siêu năng cường đại, cũng là sức mạnh hệ Hỏa.
Lực lượng vừa bạo phát ra, 'phập' một tiếng, trường đao trực tiếp chém xuống!
Khoảng cách gần như vậy, bị một võ sư Phá Bách đỉnh phong đánh lén thì dù là Nguyệt Doanh cũng không thể ngăn trở.
Phụt!
Đầu người trực tiếp bị đánh nát, cùng bị đánh nát còn có hai tay đối phương giơ lên, toàn bộ trực tiếp bị chém nát.
Hách Liên Xuyên khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua Lý Hạo, ánh mắt hơ lạnh.
Những người này, từng người đều coi thường hắn.
Thậm chí cố ý ngăn cản hắn!
Lý Hạo, Viên Thạc, Lưu Long, Mộc Sâm...
Toàn bộ Ngân Thành đã hòa hợp thành một chỉnh thể, nước tát không lọt, đánh yểm trợ cho nhau, ngay cả Tuần Dạ Nhân cũng không tín nhiệm. Đúng vậy, những người này hiển nhiên giấu diếm bí mật, ngay cả Hách Liên Xuyên cũng không tín nhiệm!
Hách Liên Xuyên hơi nổi nóng trong lòng.
Nhưng sau một khắc, hắn lại hừ lạnh một tiếng, một con Hỏa Long trực tiếp bộc phát ra, trong nháy mắt, toàn bộ năm sáu Siêu Năng Giả trong đám người có vài dị động đã bị ngọn lửa đốt cháy thành tro!
Mộc Sâm xuất thủ, trong nháy mắt, không chỉ những Siêu Năng Giả của Kiều gia sợ vỡ mật, một vài Siêu Năng Giả có vài vấn đề cũng đều sợ vỡ mật, muốn chạy trốn!
Nhưng bọn chúng không suy nghĩ Hách Liên Xuyên có thực lực gì?
Hắn chẳng muốn bắt những tôm tép này hỏi cái gì, trực tiếp bộc phât Hỏa Long trong nháy mắt, giết chết toàn bộ những Siêu Năng Giả có dị động!
"Coi ta chết rồi hả?"
Giọng Hách Liên Xuyên băng hàn, nhìn như nói với những người sợ mất mật giữa sân nhưng trên thực tế lại nói với Mộc Sâm và Lý Hạo.
Các ngươi coi ta đã chết rồi?
Giết người ngay trước mặt ta, diệt khẩu ngay trước mặt ta, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Hắn rất bực bội!
Bạch Nguyệt Thành bên kia vừa đạt thành nhất trí với ba tổ chức lớn và những tổ chức khác mà bên này lại xảy ra lớn nhiễu loạn.
Đáng chết!
Uổng công hắn còn tưởng Ngân Thành gần nhất sẽ không có chuyện gì.