Kiếm quang rực rỡ trên hư không.
Hồng Nguyệt hiện lên giữa thiên địa.
Hai vị cường giả đỉnh cấp giao thủ, cho dù cách rất xa nhưng Lý Hạo cũng cảm nhận được một cỗ năng lượng vô cùng cường hãn bộc phát ra, trong trường hà, Thương Khung Kiếm còn đang uẩn dưỡng đột nhiên rung động.
Kiếm khách!
Kiếm Tôn!
Kiếm Tôn xuất hiện, hơn nữa còn đang giao thủ với một vị thất giai, Lý Hạo đã trải qua một lần ngụy thất giai cho nên có thể lập tức phân biệt được.
Vụ Sơn còn chưa xuất động, còn chưa đối phó với cường giả Hồng Nguyệt, nhưng bên này, Kiếm Tôn lại ra tay.
Lục giai chiến thất giai!
Nghịch phạt thượng cảnh!
Trong hỗn độn, đừng nói lục giai đối thất giai, cho dù là tam giai đối tứ giai, cũng khó có thể nhìn thấy được, cho dù là Lý Hạo trong thời gian tam giai, cũng chưa từng chân chính với giao thủ vị tứ giai nào.
Hắn chẳng qua là cảm thấy mình có thể thắng.
Tất nhiên, có thể mất rất nhiều tinh lực và thời gian.
Về phần lục giai nghịch phạt thất giai…Lý Hạo tạm thời còn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng hôm nay hắn thấy được... Đương nhiên, trước mắt chỉ là giao thủ, không tính là nghịch phạt, nhưng giao thủ đối với vô số lục giai mà nói, cũng là chuyện không mong muốn.
Thất giai, Đế Tôn cao giai, đây là tiêu chí của đại thế giới chi chủ cùng Đạo Chủ.
Chúa tể một phương!
"Đáng sợ!"
Càn Vô Lượng bỗng nhiên từ trong trường hà hiện lên, có chút rung động, cỗ kiếm ý kia bộc phát, cho dù cách rất xa, hắn đều cảm giác được, hắn cũng là đạo chủ, mấu chốt là hư đạo cũng tốt, thực đạo cũng tốt, tinh thần hội tụ, thật ra đều là hình kiếm.
Mà đại đạo này lại có quan hệ rất lớn với Kiếm Tôn.
Giờ phút này Kiếm Tôn bộc phát, ngay cả hắn cũng cảm giác đại đạo trong cơ thể mình rung động, đạo mạch trong cơ thể rung động, Kiếm Tôn chi kiếm, Ngân Nguyệt đại đạo vũ trụ hình thức ban đầu.
Không cần Lý Hạo nói thì hắn cũng biết đối phương là ai.
Tân Võ Kiếm Tôn!
Ngân Nguyệt Chi Chủ. . . Ngân Nguyệt Chi Chủ hơn năm mươi năm trước, ảnh hưởng đến toàn bộ cường giả Ngân Nguyệt, mà cường giả Tân Võ có sức ảnh hưởng lớn nhất đối với Ngân Nguyệt cũng chính là người này.
Trong nháy mắt, Càn Vô Lượng liền biết được, đại đạo vũ trụ có liên quan rất lớn đối với vị này.
Hắn như vậy, Hồng Nhất Đường tự nhiên cũng không ngoại lệ.
. . .
Một chỗ khác.
Mấy vị Đế Tôn đang tiềm hành, thì thân thể Hồng Nhất Đường khẽ run lên, gã nhìn về phía bên kia, mắt lộ ra kinh hãi, là Kiếm Tôn!
Giờ phút này, gã cũng giống như Càn Vô Lượng, đạo mạch trong cơ thể không ngừng rung động.
Hỗn Độn Trường Hà dung nhập vào trong cơ thể cũng đang lăn lộn.
Giống như Trường Hà cảm nhận được cỗ kiếm ý kia, cảm nhận được khí tức căn nguyên.
Không chỉ như thế, Kiếm Tôn ra tay làm cho gã trong nháy mắt cảm giác được một phương hướng khác, tồn tại một cỗ khí tức đồng nguyên, Càn Vô Lượng!
Hắn đến rồi!
Nói như vậy, Lý Hạo cũng đang ở đây?
Hồng Nhất Đường vừa vui vẻ lại vừa ngưng trọng.
Kiếm Tôn thế mà giao thủ với cường giả Hồng Nguyệt.
Quan trọng là vị kia khả năng chính là Đế Tôn cao giai của Hồng Nguyệt, mà Kiếm Tôn. . . Không phải là Đế Tôn cao giai sao?
Trong Hỗn Độn pha trộn này, nếu không biết sự cường đại của Đế Tôn cao giai, vậy coi như uổng công lăn lộn.
Trong mắt tất cả Đế Tôn, thì Đế Tôn cao giai là không cách nào địch nổi, cao không thể chạm tới.
Nhưng bây giờ, Kiếm Tôn lại ra tay.
"Nhanh!"
Hồng Nhất Đường khẽ quát một tiếng: "Nhanh chóng tụ hợp bản tôn của Thiên Cực tiền bối, mặt khác, Ngân Nguyệt Hầu bọn hắn đã trở lại, chúng ta trước đi tụ hợp, định vị cho bọn hắn!”
Mà ba vị Đế Tôn đầu hàng cũng vừa kinh vừa sợ.
Tân Võ Kiếm Tôn, chuyện này điên rồi?
Hắn dám giao thủ với một vị thất giai!
Trước đó, đám người Hồi Long kia còn muốn săn giết vị này?
Đùa sao!
Đừng nhìn lục giai có mấy vị, còn có một đám tứ giai ngũ giai, nhưng vị này chỉ nhìn khí thế, cường độ kiếm ý...Gặp được Kiếm Tôn, Hồi Long đại khái cũng chỉ là một mặt hàng kiếm?
Làm sao lại mạnh như vậy?
Bốn vị lục giai Thiên Phương, gặp vị này cũng chính là bốn kiếm làm chết bốn người?
Trong nháy mắt, mấy người vô cùng yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động, đem ý hoảng sợ đè xuống ở trong lòng.
Cho dù Kiếm Tôn rất mạnh, nhưng mà... Khai chiến với Đế Tôn cao giai của Hồng Nguyệt, cũng có chút kiêu ngạo.
Huống chi nơi này còn là địa bàn của Hồng Nguyệt.
Khai chiến ở đây, có chút không quá sáng suốt, hơn nữa theo Tân Võ ngoi đầu lên thì có không ít người cũng biết một chuyện, Kiếm Tôn... Nhất Kiếm Hùng.
Có lẽ không khoa trương như một kiếm, nhưng hoàn toàn chính xác lực bền bỉ không được, lực bộc phát quá mạnh dẫn đến không cách nào kéo dài, đây cũng là chuyện bình thường, nếu vừa có thể bộc phát lại có thể bền bỉ, vậy cũng không phải là Kiếm Tôn lục giai.
Lúc này, mấy người cũng không dám nói cái gì, nhanh chóng cùng đám người Thiên Cực hội hợp, sau đó cùng nhau chạy trốn mới là mấu chốt.
Về phần Lý Hạo tới, vậy cũng vô dụng.
Lần trước Lý Hạo mượn lực, cũng chỉ duy trì ở mức ngũ giai.
Ngũ giai. . . Trong trường hợp này, cũng chỉ là bia đỡ đạn, có thể chạy thoát coi như không tệ.
Cả hai bên nhanh chóng tiến lại gần nhau.
Từ Thiên Cực bọn hắn đi ra Tân Võ, cho tới bây giờ, đã phiêu đãng hơn một năm ở trong Hỗn Độn, lớn hơn rất nhiều so với thời gian dự kiến, song phương bắt đầu chính thức gặp mặt trên địa bàn Hồng Nguyệt.
Đây cũng là Ngân Nguyệt, Tân Võ, đường đường chính chính lần thứ nhất chính thức có cường giả bắt đầu tiếp xúc.
Không thể tính tới chuyện Lý Hạo du tẩu qua Tân Võ, cũng không thể tính trên đường vô tình gặp được Lê Chử, huống chi người kia có phải Lê Chử hay không còn chưa xác định được, mà ngược lại lúc này, song phương mới xem như chân chính gặp mặt.
Hai phe đều không kịp chờ đợi.
Tốc độ tự nhiên rất nhanh.
Huống chi còn có thất giai đang giao chiến, Kiếm Tôn không biết có thể chống đỡ bao lâu, cho nên nào dám chậm trễ, thậm chí cũng không sợ bại lộ hành tung.
Một lát sau.
Bên kia đại chiến còn đang bộc phát, mà bên này trong hư không, một chiếc chiến hạm hiện lên, Thiên Cực, Hòe Vương nhanh chóng đi ra chiến hạm, nhìn về phía đối diện, hơi có chút ngoài ý muốn.
Đối diện, ngoài Lâm Hồng Ngọc, Hồng Nhất Đường, phân thân Thiên Cực, Trương An thì còn có ba vị Đế Tôn, trọn vẹn 6 vị tu sĩ Đế Tôn... Tính cả phân thân của Thiên Cực.
Không ít!