Lý Hạo gật đầu: "Cảm nhận được sao?"
"Đương nhiên!"
"Có thể làm không?"
Không Tịch cười: "Đương nhiên có thể! Tới cũng tới rồi, nếu không có khả năng thì chẳng phải lãng phí tài nguyên cùng cơ hội? Đúng rồi, tất cả tiêu hao lần này đều do ngươi phụ trách, chúng ta phải tính toán rõ ràng, lần này tiêu hao không ít!”
Lý Hạo gật đầu: "Không có vấn đề, cứ tính lên ta!”
Dứt lời, hắn nhìn về phía những người khác: “Các ngươi rút lui trước, đi tới khu vực gần Hồng Nguyệt thế giới, tạm thời không nên tiến vào thế giới, phải chờ ta trở về…nếu như ta chậm chạp không quay lại, vậy tự nghĩ biện pháp chạy trốn!””
Sắc mặt đám người đều ngưng trọng.
Mấy người Ngân Nguyệt dường như biết hắn muốn làm gì.
Hòe vương hình như cũng đoán được, hắn ta có chút hoảng sợ mà nhìn về phía Lý Hạo, lại nhìn Không Tịch vừa xuất hiện, một mặt chấn động, vị Đế Tôn không biết từ đâu triệu hoán tới là một vị Đế Tôn ngũ lục giai.
Hai người này muốn làm gì?
Lý Hạo không đợi bọn họ hỏi, mà mở miệng nói: "Ta và Không Tịch sẽ đi giúp Kiếm Tôn giết người! Cơ hội quá hiếm có, nếu bỏ lỡ lần này thì rất khó có cơ hội tốt như vậy, hai vị Đế Tôn thất giai đi Thiên Phương đang bị người quấn lấy! mà Hồng Nguyệt thế giới có năm vị Đế Tôn cao giai, nơi này một vị, bên kia hai vị, cho nên bên Hồng Nguyệt thế giới nhiều nhất chỉ có Hồng Nguyệt Chi Chủ cùng một vị thất giai còn lại. Thiên phương bộc phát chiến đấu, Hồng Nguyệt khả năng còn phải cử một vị đến hỗ trợ... Hồng Nguyệt Chi Chủ hiện tại không dám tùy tiện rời đi, cho nên săn giết người này là cơ hội hiếm có được!”
Vẫn phải giải thích thêm vài câu để cho bọn họ biết chuyện này không có nhiều nguy hiểm, cần đối phó chỉ có một vị thất giai này, mà Hồng Nguyệt Chi Chủ bát giai sẽ không dám xuất hiện, nếu không…liền bị trộm nhà?
Thời điểm nguy hiểm nhất chính là trong quá trình chiến đấu, cùng với sau khi giết chết đối phương, Bát giai Chi Chủ có điên cuồng hay không, mặc kệ hậu quả, trực tiếp mạnh mẽ xuất hiện!
Hòe Vương chấn động trong lòng!
Ngọa tào!
Thật sự có dạng này?
Trước đó hắn ta cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này được nghiệm chứng thì lập nghĩ đến cái gì, thế là vội vàng nói: "Chuyện này quá nguy hiểm, đương nhiên, chúng ta không rõ thực lực Ngân Nguyệt Vương lắm, cho nên không dễ nói nhiều, nhưng vì an toàn của Ngân Nguyệt Vương, ta cùng Thiên Cực tiền bối có thể lập tức dung nhập vào Ngân Nguyệt Vương. Cái này... Trong trường hà! Một mặt che lấp khí tức bản nguyên, một mặt gia tăng thực lực cho Ngân Nguyệt Vương!”
Đế Tôn tứ giai lại dám đi săn giết thất giai, chỉ nhìn vào điêm này thì Ngân Nguyệt Vương đáng giá để bọn họ đánh cuộc một phen, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản lớn!
Về phần nguy hiểm. . . Lúc nào mà không nguy hiểm?
Tân Võ không nguy hiểm?
Hỗn Độn không nguy hiểm?
Ai quan tâm cái này!
Tất cả nguy hiểm, cho nên phải tranh thủ kiếm được món hời lớn.
Lý Hạo khẽ giật mình, rồi lắc đầu.
Trường hà của hắn không dung những người khác.
Hòe Vương thấy thế thì có chút thất vọng, thật đáng tiếc!
Thế nhưng. . . Sau một khắc, hắn ta cắn răng nói: "Vậy liền dung hai vị Đạo Chủ đạo hà, tiêu trừ khí tức bản nguyên, để trong lúc tránh né không bị người phát hiện!"
". . ."
Lý Hạo sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua đối phương, lại nhìn nhìn Thiên Cực, rồi nhanh chóng đáp: "Tùy các ngươi. . . Chúng ta đi trước, các ngươi cẩn thận một chút!"
Dứt lời, trực tiếp cùng Không Tịch biến mất.
Lĩnh vực hiển hiện, Tịch Diệt Chi Giới hiển hiện.
Không Tịch cũng không thể chờ đợi, y nào có tâm tư quản những người này.
Mà Hòe Vương nhìn bọn hắn rời đi, lại nhìn Thiên Cực, ánh mắt Thiên Cực cũng lóe lên một cái, cấp tốc nhìn về phía phân thân: "Hai ta dung hợp! Lập tức, nhanh lên, sau đó dung nhập vào trong đạo hà!”
Phân thân trợn trắng mắt.
Ta mẹ nhà hắn liền biết!
Quả nhiên, trước đó chính là chướng mắt Hồng Nhất Đường bọn hắn, hiện tại Lý Hạo tới, ngay từ đầu cũng không có lên tiếng, chờ đế lúc hai người này quyết định đi liên thủ săn giết thất giai. . . thì bản tôn liền không quan tâm.
Ngươi tin bọn hắn có thể thành công không?
Tất nhiên là không tin!
Nhưng mà, hiện tại dung hợp xem như là đưa than trong ngày tuyết, thật sự chờ mấy người này thành công, săn giết được thất giai…Khi đó lại dung hòa, cũng không phải đưa than trong ngày tuyết, mà đó là không biết xấu hổ!
Nếu Lý Hạo không làm, vậy liền lùi lại mà cầu việc khác, song đạo vũ trụ sao?
Nhìn không tệ!
Cũng được đi!
Miễn cưỡng xem như lẫn vào trận doanh Ngân Nguyệt.
Thừa dịp hiện tại Đế Tôn không nhiều lắm, ba người kia hình như cũng là hộ ngoại lai, xác suất lớn còn không bằng chúng ta, mà chúng ta tốt xấu gì cũng là người Tân Võ, phân thân ở đây tự nhiên có thêm vài phần thân cận, ngoại trừ mấy vị Ngân Nguyệt bản địa này, hai chúng ta coi như là tiền bối, thân phận cao.
Trong nháy mắt, hai người đều đã có quyết định.
Trước dung lại nói!
. . .
Ngoại giới.
Trong Hỗn Độn.
Không Tịch hơi có vẻ khẩn trương, Lý Hạo cũng thế, Không Tịch nhìn về phía hắn: "Mượn lực?"
"Không có mượn!"
Mượn cọng lông, nhục thân Xích Vân đều bị mình hòa tan, tiến nhập vào tứ giai, bây giờ còn muốn đi đâu mượn lực.
Không Tịch khẽ nhíu mày, vậy làm sao bây giờ?
Lực lượng tứ giai của Lý Hạo cũng không có thương tổn gì với đến thất giai.
Lý Hạo cười một tiếng: "Không có việc gì, nhìn xem đi!"
Không Tịch nghe vậy cũng không nói thêm lời, hai người mạo hiểm trong dư ba năng lượng nổ tung, nhanh chóng bay về hướng chiến trường, Tịch Diệt chi giới cùng lĩnh vực không ngừng rung động, cùng lúc đó, thâu thiên chi pháp cũng không ngừng vận chuyển, nhanh chóng chạy tới hướng bên kia.
. . .
Càng xa xôi.
Kiếm Tôn thở dốc một trận, nhìn về phía vị đối diện, đối diện là Đế Tôn thất giai, trên thân hiện ra từng đạo vết rách.
Đủ chưa?
Kiếm Tôn, thật sự rất mạnh.
Nếu y đến thất giai thì mình tuyệt đối không phải đối thủ, điểm này trăm phần trăm không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc. . . Mặc dù ngươi không phải Nhất Kiếm Hùng, nhưng có vẻ cũng chỉ có thể kiên trì đến bây giờ.
Trường Sinh Kiếm, ngươi nhất định phải chết!
Mà Kiếm Tôn hiện tại hơi nhíu mày, y nhìn về nơi xa, chút thời gian này liệu mấy tên kia có thể trốn xa được hay không?
Tiêu hao quá lớn, thật đấu không lại thất giai!
Đáng tiếc lại không có cách, chính mình chỉ có thể chạy trốn.
Nếu như cho ta thêm một chút lực lượng, lại cho ta khôi phục một đoạn thời gian, vậy lão tử nhất định sẽ mài chết ngươi!
Mặc dù đáng tiếc, thế nhưng không có cách nào.
Y cũng biết cơ hội khó được, nếu bỏ qua. . . Thì chỉ có đợi lần sau.
Y muốn chạy trốn!
Phân thân lão Trương nhanh chóng tự bạo, tạo cho ta chút cơ hội, nếu không muốn chạy trốn cũng không dễ dàng đâu.
Bên ngoài chiến trường.
Một vị lão nhân khẽ rung động thân thể, ông ta chuẩn bị tạo ra chút động tĩnh, để Lý Trường Sinh có cơ hội chạy trốn, nếu không Phương Bình biết Lý Trường Sinh xảy ra chuyện ở nơi này, trở về sẽ bổ ta một đao.
Sau một khắc, phân thân bỗng nhiên quay đầu, thấy được một phương giới vực, thì hơi ngẩn người ra.
Cái này. . . Hai gia hỏa này là ai vậy?
Lý Hạo cười cười, há miệng: "Chí Tôn tiền bối, chúng ta vào xem một chút!"
Ngân Nguyệt Vương?
Trong nháy mắt, phân thân liền hiểu.
Hai gia hỏa này muốn đi vào?
Mà bên trong, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét: "Giết!"
Tín hiệu tới, Trường Sinh Kiếm nóng nảy là đang chất vấn ta chưa tự bạo sao?
Ta không chịu nổi!
Phân thân Chí Tôn nhìn thoáng qua hai người, rất nhanh liền gật đầu: "Coi chừng. . . Người trẻ tuổi chính là không giống nhau.”
Thật là cuồng vọng!
Tốt, càng ngông cuồng hơn ta cũng đã gặp.
Nếu tự tin như vậy. . . Thì cứ đi thử xem.
Cùng lắm thì từ một chạy, biến thành ba chạy, hình như cũng không có gì.
"Chuyện không thể làm thì phải lập tức chạy! Đi theo Lý Trường Sinh, kinh nghiệm chạy trốn của hắn rất phong phú, thậm chí có thể đào hang trong Hỗn Độn. . ."
Lý Hạo cùng Không Tịch đã tiến vào vòng chiến đấu, mới nghe được một tiếng trấn an kia.
Có thể đào hang trong Hỗn Độn…đây là đang khen ngời sao?
Thực sự là. . . Không giống với Tân Võ!