Người được chia ít nhất lần này cũng được bảy mươi lăm khối năng lượng thần bí.
Cộng thêm trước đó, bọn Trần Kiên cũng được chia hai mươi khối năng lượng thần bí, cả hai lần, bọn họ kiếm lời số năng lượng thần bí trước kia không dám tưởng tượng.
Vương Minh nhún vai, gã đã quyết định báo cáo cho Lưu Long, vậy gã mặc kệ.
Di tích?
Liên quan gì tới ta!
Thật ra di tích không ít, mấu chốt là ngươi có thể khai phát ra không?
Thật ra di tích cổ ở dã ngoại rất nhiều, nhưng thường lúc khai thác lại tràn đầy bẫy rập và nguy hiểm, nếu không Tuần Dạ Nhân cũng không hợp tác với ba tổ chức lớn cùng khai phát chỗ di tích kia.
Những thứ này Vương Minh cũng biết.
Cho nên thật ra gã cũng hơi động lòng đối với di tích ở đây nhưng lại biết mình thực lực yếu bao nhiêu, không phải gã có thể mơ ước.
Hai người Lý Mộng và Hồ Hạo cũng đều lắc đầu, không nói gì.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên, Viên Thạc từ dưới đất nhảy lên, khẽ nhíu mày, rất nhanh lông mày giãn ra.
Cũng không nói thêm gì, đánh một quyền ra, một tiếng ầm vang, địa phương còn chưa hoàn toàn sụp đổ ban đầu, trong nháy mắt toàn bộ sụp đổ xuống.
Lưu Long lộ vẻ nghi ngờ.
Viên Thạc lắc đầu, nói: "Không dễ làm, không nói đến việc này, bên này dọn dẹp chiến trường trước, mặt khác… sắp xếp hai người ở đây trông coi là được, không cho người bình thường tiến đến là ổn, không cần phải để ý đến những thứ khác."
Trần Kiên nhìn về phía Lưu Long, chất phác nói: "Lão đại, ta ở lại trông coi."
Lưu Long nhìn thoáng qua Trần Kiên, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hồ Hạo, ngươi không bị thương, còn có thể bay, gặp nguy hiểm cũng có thể thoát đi trước, ngươi và Trần Kiên cùng ở đây canh giữ được không?"
Hồ Hạo hơi ngoài ý muốn.
Gã rất ít nói, im lặng ít nói.
Theo lý thuyết, nơi này có đại bí mật, gã là Nguyệt Minh, mạnh hơn Trần Kiên, bây giờ gã và Trần Kiên canh giữ ở đây, rất có thể xuất hiện chút biến cố, tỉ như gã động tâm tư, giết chết Trần Kiên, âm thầm cướp đoạt chút bảo vật...
Kết quả, Lưu Long để gã ở đây trông coi?
Điều này thực làm gã ngoài ý muốn!
"Bộ trưởng... Ta... Thích hợp không?"
Hồ Hạo thấp giọng hỏi một câu.
Không đợi Lưu Long nói chuyện, Viên Thạc đã thản nhiên nói: "Cái gì có thích hợp hay không, ba người các ngươi đều là đệ tử ký danh của ta, di tích này là trong nhà tiểu sư huynh các ngươi để lại, không có hắn, các ngươi cũng không thể mở ra! Thật sự có ích lợi gì, lấy sự rộng rãi của tiểu sư huynh ngươi, không thiếu được phân các ngươi một chén canh! Thật sự muốn độc chiếm... Vậy các ngươi tùy ý, một Tam Dương cũng không có biện pháp mở ra hoàn toàn để lấy đi chỗ tốt, các ngươi có thể lấy đi, đó cũng là bản sự!"
Lời này vừa nói ra, mấy người khẽ giật mình.
Cũng đúng.
Nếu có thể tuỳ tiện lấy đi, không phải đã sớm bị người cầm đi. Hiển nhiên, hiện tại trong di tích chỉ sợ không có bảo bối gì, cho dù có cũng sớm đã bị người lấy đi, bây giờ muốn thu hoạch được thứ càng tốt hơn, vậy phải cần lần nữa khai phát mới được.
Hồ Hạo thoải mái, gật đầu: "Ta hiểu rồi, Viên... Lão sư yên tâm."
Viên Thạc cũng không thèm để ý lúc gã hô tiếng lão sư thì hơi nói lắp, đệ tử ký danh thôi, tâm thành hay không, ông cũng không phải quá để ý.
Mà mấy người Lưu Long thì hơi ngoài ý muốn.
Tiểu sư huynh?
Đệ tử ký danh?
Đây là ai với ai?
"Lưu Long, chúng ta đi về trước đi, không quay về, Hách Liên Xuyên đại khái sẽ nổi điên."
Viên Thạc nói một câu, cười cười, bỗng nhiên, máu tuôn khỏi khóe miệng.
Lưu Long biến sắc, những người khác cũng là liên tục biến sắc.
Cái này... Thụ thương rồi?
"Không sao!"
Viên Thạc khoát tay, tiện tay phất qua, huyết dịch toàn bộ biến mất. Ông nhìn thoáng qua bốn phía, nói khẽ: "Vết thương nhỏ thôi! Không cần nói nhiều ra ngoài."
Bây giờ ông là Định Hải Thần Châm ở Ngân Thành, một khi ngoại giới biết ông bị thương rất nặng, có lẽ sẽ ra chút chỗ sơ suất.
Tuy mấy người rất lo lắng nhưng giờ phút này đều không nói gì.
Vân Dao cũng cấp tốc thu thập những thi thể này, thi cốt của Nhật Diệu đều có tác dụng bảo tồn năng lượng thần bí.
Đám người nhanh chóng quét sạch sơ qua chiến trường. Đương nhiên, đánh thành dạng này, quét sạch toàn bộ rất khó, chỉ có thể xóa đi thứ có khả năng tiết lộ thân phận và thực lực của ba Nhật Diệu.
Làm xong những việc này, mang toàn bộ đồ vật đặt vào trong rương, trừ Trần Kiên và Hồ Hạo lưu lại trông coi, toàn bộ những người khác lên xe, chuẩn bị trở về thành khu.
...
Trong xe.
Rất an tĩnh.
Vương Minh không bị thương lái xe, dù sao những người khác cũng có thương thế trên người.
Dù là Lưu Long thì cũng bị thương nhẹ, trên thân không ít chỗ đều bị thiêu đốt lợi hại, mạch máu trên hai tay cũng bạo liệt rất nhiều.
Im lặng một hồi, Lưu Long mở miệng: "Viên lão, trong thành coi như thuận lợi không?"
"Vẫn ổn."
Viên Thạc khẽ gật đầu: "Chẳng qua cũng nói cho chúng ta biết một điều, không nên coi thường bất luận kẻ nào, dù là Siêu Năng Giả vô năng cũng vậy, dù sao siêu năng hùng hậu ở đó. Mặc dù người vô năng chiếm đa số trong số Siêu Năng Giả, chỉ khi nào có thể phát huy ra thực lực, thật ra đang dần dần đánh mất ưu thế trước võ sư."
Lời này vừa nói ra, đám Vương Minh hơi xấu hổ.
Nhất là Vương Minh!
Người vô năng chiếm đa số Siêu Năng Giả... Truyền đi, đại khái sẽ trở thành công địch.
Thật cuồng!
Đương nhiên, lão sư tiện nghi này có tư cách cuồng vọng. Ông đã chém giết hai Tam Dương, phải biết, toàn bộ Ngân Nguyệt Hành Tỉnh, trước mắt Tuần Dạ Nhân chỉ có hai Tam Dương, một người là Hầu bộ trưởng, một người là Hách Liên Xuyên.
Điều này tương đương với một mình Viên Thạc xử lý hai tổng chỉ huy phía Tuần Dạ Nhân.
Đương nhiên, thực lực Hầu bộ trưởng rất mạnh, không phải hai tên gia hỏa kia có thể so.
Viên Thạc hình như cảm giác được suy nghĩ của Vương Minh, bình tĩnh nói: "Vương Minh, mấy người các ngươi mặc dù chỉ là đệ tử ký danh ta tùy tiện nhận lấy, nhưng nếu đã nhận thì ta sẽ khuyên bảo vài câu, có nghe hay không là chuyện của các ngươi, còn việc nói là chuyện ta phải làm."
"Mời lão sư nói!"
Vương Minh cung kính trả lời một câu, Lý Mộng cũng mở mắt ra, hơi hiếu kỳ.
Viên Thạc trầm giọng nói: "Nhớ kỹ mấy việc là được, không chỉ các ngươi, cả những người khác cũng vậy!"
"Thứ nhất, siêu năng tiêu hao tiềm lực quá mức lợi hại. Ta không biết những cường giả siêu việt Tam Dương kia có biện pháp giải quyết không... Nhưng dưới Tam Dương, chỉ sợ cũng không tiếp xúc đến phương diện này, rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Lúc các ngươi tu luyện siêu năng, cố hết sức không từ bỏ Võ Đạo."
"Mặc dù tu luyện hai hướng sẽ chậm trễ tiến độ tu luyện... Nhưng mà các ngươi phải hiểu, chỉ thấy lợi trước mắt thì không có chỗ tốt! Làm gì chắc đó mới là mấu chốt, chẳng sợ hiện tại đi chậm, về sau đi lâu dài là được!"
Sắc mặt mấy người ngưng trọng, gật đầu, xem như nhớ kỹ.